*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi chiều hôm thứ ba, tôi và Lý Khiêm Lam, Kiều Hinh Tâm cùng xin nghỉ lớp buổi tối.
Bởi vì cả ba đồng thời xin phép rất giống tụ tập gây án, cho nên chúng tôi dứt khoát giản lược các quá trình rườm rà, chạy biến.
Lúc quyết định trốn học tôi liên tục xác nhận với Kiều Hinh Tâm, nữ thần học bá à, cậu đây là muốn gia nhập hàng ngũ học sinh hư sao?
Nhỏ đeo guitar lẫn trong đám học sinh vẫn dễ gây chú ý, nghe vậy đẩy đẩy tôi từ phía sau, nói nhỏ, đi mau.
Lý Khiêm Lam lúc không mở miệng thì trái lại thực sự rất nghiêm túc, trốn học trót lọt một cách phong độ ngời ngời.
Chúng tôi trà trộn vào nhóm học sinh sơ trung tan học cứ như ăn trôm, bị nhóm học sinh tràn ra cổng trường đẩy đi.
Đêm nay lên sân thi đấu.
Chỉ vừa nghĩ tới là lông tơ trên cánh tay dựng đứng hết cả lên, thậm chí chỉ cần là lông thì thẳng đứng một loạt, ngồi bên dưới máy điều hòa trong quán cháo, thật sự là gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê*.
(Dòng Sắc Lặc, dưới núi Âm Sơn, trời như chiếc lều, bao trùm lên bốn nội. Trời xanh xanh, nội mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê).
Nguồn: Thi viện
Một sự kiện long trọng như thế, cho nên phải khai mạc bằng một bữa tiệc lớn, chúng tôi vẫn thích nhất là cháo hải sản, hơn nữa Hà béo đã nói rằng trước khi thi đấu đừng nên ăn quá nhiều dầu mỡ, không bị ảnh hưởng đến tinh thần, cháo có hương vị dịu nhẹ lại không gây kích thích thì tốt hơn.
Hai phút trước chú ấy còn nhắn tin, đang chờ chúng tôi ở quán Bar, một tiếng sau cùng nhau đến San Hô Đen số 19.
Tôi lại bắt đầu căng thẳng.
Rõ ràng lúc Lý Khiêm Lam chọc ghẹo tôi chuyện Nhạc Tiêu Nhã còn không bối rối đến thế. Nuốt miếng cháo vốn dĩ vẫn ngon như bao ngày, hạt gạo được nấu vừa mềm vừa dẻo, vị hải sản mằn mặn ăn vào thấm đẫm trong miệng, tôi lại không cảm nhận được tí hương vị nào.
“Cậu sao không thích người ta vậy?” Lý Khiêm Lam ngậm tăm ngồi đối diện trách móc tôi, “Lại còn để người ta đến tận quán bar khóc lóc lôi kéo cậu sao.”
“Hạ Tức tao mấy năm nay vẫn thấy mày… Nói sao đây, đặc biệt lãnh đạm về mặt này.” nó nhăn mi, cứ như ngứa ngáy lưỡi vậy, “Không chuyện mày sống hay không yêu thế nào không thích nói chuyện ra sao, đây là về tính cách, mày gần như không hề biết gì về quan hệ nam nữ vậy ấy.”
“Đúng thế, tao đâu có thích con gái.” Tôi nói.
“Hả?” Trong quán ăn quá ồn ào, cả hai đứa nó không nghe rõ.
“Tao nói, tao không thích ai hết, cũng không muốn phải ra vẻ như là mình thích.” Tôi đẩy cái bát trống không trước mặt, đưa hai ngón tay chỉ vào đôi mắt, “Khiêm Lam mày với Hinh Tâm trong mắt tao là cùng một loại, hiểu không.”
Kiều Hinh Tâm mắc nghẹn, lấy khăn giấy che miệng lại. Có lẽ là bỗng dưng được tôi đánh đồng nhỏ với thằng con trai cao to thô kệch đầy lông, làm nhỏ khó mà chấp nhận nổi.
“Với lại mẹ tao đẹp như thế ngày nào tao cũng được thấy, tao cần gì phải để mắt tới tụi con gái trong lớp.”
Nói xong câu này, tôi nhìn hai đứa nó mang đồ đạc, sẵn ra tính tiền luôn. Lấy tiền thối thì tụi nó cũng đi tới, Lý Khiêm Lam mang hộ cặp sách cho tôi, nói hùa theo, “Cũng đúng.”
“Nói thế là mày thích người lớn tuổi hơn à.”
Tôi ngẫm nghĩ, hình như là vậy.
“Ừ.”
Đến quán bar đã hơn sáu rưỡi, Hà Cố nhìn có vẻ đã ngồi được hồi lâu, đờ đẫn bên tách trà nhìn chậu hoa bị gã chọc ngoáy nên có hơi héo rũ, ba đứa ngồi xuống ghế trước mặt gã, gã nghiêng đầu nhìn, đẩy ba ly rượu nhỏ cho chúng tôi.
Cả ba đều sửng sốt.
Trong quán có vài cái lý nhỏ, ngay cả bé gái cũng có thể uống một hơi là hết, hơn nữa viền ly có nhúm muối, cách uống này tôi không lạ gì.
Thấy chúng tôi chờ gã lên tiếng, gã vẫy tay, “Rượu giúp tăng can đảm cho người bối rối, uống đê.”
Những lời này trúng ngay tử huyệt của tôi. Tôi liếc nhìn đồng tay trên tay gã, quyết tâm, nâng ly ngửa cổ uống cạn, cảm giác không đến nỗi, rượu vừa trôi xuống dạ dày thì lập tức bùng nổ lan tràn ra khắp nơi, thân nhiệt cũng tăng cao, ấy thế mà không đến ngưỡng nóng như lửa đốt, không khó chịu, lại có vẻ nhẹ lòng.
Hiệu quả rõ rệt.
Hai đứa kia uống xong thì phản ứng cũng không khác tôi là bao, sư phụ Hà Cố tiên sinh ân cần đáng mến của tôi đầy khí phách đứng lên, ôm lấy vai cả ba, kêu to, “Cùng chinh phục tinh thần đại hải nào.”
Tôi chẳng biết tại sao mà bị lây luôn lòng nhiệt huyết của chú ấy.
Gã lái xe dẫn chúng tôi đến San Hô Đen số 19, sân tranh tài lần này, nơi mà Hạ Giai dù có đánh gãy chân tôi cũng không cho tôi đến đây.
Tôi ngồi ghế sau cắm tai nghe, đang phát một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, tiếng còi vừa vang lên, biểu cảm của tôi hình như không thể kìm nén nổi.
Nóng.
Phấn khích.
Kiêu ngạo.
Kiều Hinh Tâm ngồi bên kia cởi áo khoác đồng phục ra, bên trong là áo T-shirt đen, hơi bó phần bụng, bình thường không thấy mặc ấy thế mà mới biết vóc người của nhỏ tốt ngoài dự đoán, gầy mà không còm, rất có kiểu phần nào ra phần nấy.
Bên dưới là quần soóc và giày đinh tán, nhỏ cởi áo ngoài đặt guitar lên đùi, thả mái tóc đuôi ngựa quy củ, làn tóc đen như mực tung xõa. Tôi bật ngón cái với nhỏ, “Đẹp.”
“Cậu mới nãy còn coi tôi là con trai.” Nhỏ còn ghim hận.
“…Tôi rút lại.”
Lý Khiêm Lam ngồi ghế lái ôm lấy chân phật Hà Cố, “Sư phụ Hà à… Hình như con quên mất cách phối khí luôn rồi….”
“Vậy bây mau xuống xe!” Hà Cố cầm tay lái rống, “Mặt bố đây có dày hơn cũng không đủ cho bây đắp.”
Tôi nhắm mắt lắng nghe bài hát, tốc độ không những không bớt đi cái nóng mà cũng không làm giảm đi cái oi nồng, thi thoảng hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bảy giờ hơn nhuộm màu đỏ rượu, kết hợp với tiếng dương cầm trong tai nghe, một vẻ đẹp thật khiến người ta mê say.
Lúc xuống xe, Lý Khiêm Lam nói tôi cách mày đi cũng thay đổi rồi, mỗi bước đi đều theo nhịp điệu.
Tôi cười với nó, cho dù chính bản thân cũng không biết tại sao lại cười, nhét kẹo cao su vào miệng, xoay vành nón ra phía sau, nhất thời có một luồng sáng xẹt qua trước mắt, hệt như lần đầu tiên.