Gã không tin là con trai mình bị vô sinh, chắc chắn là bị những kẻ kia đánh nên mới thế. Đây là cố ý tuyệt dòng dõi nhà họ Chúc mà, làm sao gã có thể cam tâm.
“Gia chủ, tôi muốn đến Vân Thành một chuyến để giải quyết một thể đám người kia”, Chúc Chi Sơn sát khí tăng lên, cứ coi như không vì nhà Thượng Quan thì cũng phải báo thù cho Chúc Đao.
“Tên Tiêu Thiên đó nhất định phải chết”, Thượng Quan Chấn Thiên nhau mày, nói: “Nhưng vẫn cần phải đợi”. Chuyện của Triệu Vô Địch đã dạy cho ông ta một bài học khiến ông ta thận trọng hơn nhiều. Trước khi chưa xác định được thân phận thật sự của Tiêu Thiên thì ông ta không dám ra tay.
“Cậu đừng vội, tôi đã phái người đi thăm dò nhà họ Tiêu rồi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi. Chỉ cần xác định xem tên Tiêu Thiên đó có liên quan gì với nhà họ Tiêu không là có thể ra tay”.
Thượng Quan Chấn Thiên nói: “Lần này nhất định phải đánh bại hoàn toàn đám người đó để cho mọi người biết, thế giới ngầm ở tỉnh Quảng vẫn thuộc về nhà Thượng Quan chúng ta”.
Chúc Chi Sơn gật đầu, nói: “Vâng”, gã đã không thể đợi nổi mà muốn chém Tiêu Thiên thành trăm mảnh.
Lúc này ở nhà họ Tiêu… Đây là thế gia số một số hai ở phía nam, cùng với thế gia hiển hách ở phía bắc tạo thành đỉnh tháp trong kim tự tháp các gia tộc. Gia tộc hiển hách như nhà Thượng Quan căn bản không thể so được. Đây là gia tộc không thể lật đổ được, lưu truyền hàng trăm năm rồi. Thế gia như này có sức ảnh hưởng không chỉ đến một tỉnh một thành phố mà làm chấn động đến hàng chục tỉnh thành.
Trong một ngôi biệt thự cổ kính và thơm lừng mùi hương, một ông già tóc bạc đang pha trà dưới gốc cây nguyệt quế vàng. Thời tiết trở nên lạnh hơn, việc phơi mình trong nắng khi pha trà đúng là sự hưởng thụ khó có được. Bốn phía đều có người mặc quân phục đứng gác, ai nấy đều trang bị súng đạn thật, nếu kẻ nào dám cả gan xông vào thì sẽ giết chết luôn.
“Thủ trưởng, có người đến thăm dò tin tức”, lúc này một người vội vàng bước vào nói: “Tháng này đã có hơn mười nhà đến thăm dò tin tức của thiếu gia, những kẻ này đều có ý xấu”.
Ông già đó đặt chén trà xuống, nhau mày hỏi: “Thiếu gia nào?”
“Từ khi đứa con gái bất hiếu của tôi chạy trốn cùng với tình nhân của nó thì tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với nó rồi. Con nó sinh ra không có liên quan gì đến nhà chúng ta cả”, miệng thì nói thế nhưng trong ánh mắt của ông vẫn toát lên vẻ đau thương. Đó là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, nếu lúc đầu nó nghe lời mình thì đâu đến kết cục như giờ.
Người đàn ông trung niên cúi đầu khom người và không dám nói gì. Ông ta biết thủ trưởng đang giận nhưng không phải giận Tiêu Thiên. Là người sống trong nhà họ Tiêu mấy chục năm, ông biết trong lòng thủ trưởng vẫn luôn trách bản thân mình. Nếu như năm đó ông ấy không cắt đứt quan hệ với Tiêu Hồng thì mẹ con Tiêu Hồng cũng không bị đuổi ra khỏi nhà Độc Cô và sẽ không chết, và Tiêu Thiên cũng không hận ông ngoại như này.
Từ lúc Tiêu Thiên ra khỏi nơi đó ông ấy thấy rất mừng. Đây là máu mủ duy nhất con gái ông để lại, nếu như nó có mệnh hệ gì thì chỉ e có chết ông cũng không nhắm được mắt. Cũng may Tiêu Thiên lập công trạng nên hiện giờ thân phận địa vị còn cao hơn cả ông. Nhưng nghĩa phụ của Tiêu Thiên đã trở thành một kẻ điên rồi. Ông ấy từng phái người đi tìm Tiêu Thiên nhưng đã bị đuổi ra ngoài và còn nói là đã đoạn tuyệt quan hệ rồi còn đến tìm hắn làm gì, lẽ nào tham quyền thế của hắn sao? Tên nhóc này căn bản là không muốn tha thứ cho ông đây mà. Có lẽ mười hai năm trước ông không nên đi cầu xin tên điên kia giúp đỡ. Lúc đó có lẽ Tiêu Thiên có thể vô ưu vô lo mà trưởng thành dưới sự chăm sóc của ông.
Nước nóng trong bình trà sôi lên, ông già định thần lại, khoát tay nói: “Anh đừng quan tâm, đám hề ý mà, thằng nhóc Tiêu Thiên có thể đối phó được”.
“Còn nữa, truyền ra bên ngoài là nhà họ Tiêu chúng ta không có người này”.
“Vâng”, người đàn ông trung niên gật đầu định rời đi.
“Đợi đã”, ông già trầm ngâm chút nói: “Phái người đi theo dõi nó, nếu lúc nguy hiểm thì có thể ra tay bảo vệ nó nhưng không được để lộ thân phận”.
“Vâng, thủ trưởng”.
“Ha ha, con người khi già rồi không thích làm gì mà chỉ thích lo lắng những việc không đâu”, ông già lắc đầu nghĩ, rõ rằng mình biết được thực lực của Tiêu Thiên sẽ không có ai dám động vào nhưng ông vẫn không kìm nổi mà đi bảo vệ anh. Ông ấy đã bỏ lỡ một lần thì lần này… Sẽ không hồ đồ thêm nữa. Kể cả là Tiêu Thiên không chấp nhận ý tốt của ông ấy thì ông ấy vẫn làm.
Rất nhanh, tin tức đã được truyền ra ngoài, Tiêu Thiên không có bất cứ mối quan hệ gì với nhà họ Tiêu ở Giang Nam. Điều này khiến không ít người thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ bọn họ không dám ra tay là vì sợ Tiêu Thiên là người nhà họ Tiêu. Hiện giờ người nhà họ Tiêu đã đứng ra xác nhận nên bọn họ đều không kìm nổi mà muốn ra tay. Lần này Tiêu Thiên nhất định phải chết, đắc tội với bao nhiêu gia tộc lớn ở phía bắc như vậy, trừ việc ngoan ngoãn chờ chết thì không còn lựa chọn nào nữa.
Nhà Thượng Quan là nhà đầu tiên nhận được tin này. Sau khi xác định Tiêu Thiên không có mối quan hệ gì với nhà họ Tiêu thì Chúc Chi Sơn trực tiếp rời khỏi Yến Kinh.
Chúc Đao nói thuộc hạ của Tiêu Thiên có nhiều cao thủ chứ không chỉ có một. Để an toàn, ông ta đã dẫn theo mười mấy cao thủ giang hồ. Những người này đều là nhà Thượng Quan bỏ ra số tiền lớn để mời về, ai nấy đều võ nghệ cao cường, ra tay tàn độc.
Chúc Chi Sơn không che giấu hành động của mình mà dẫn một nhóm người khí thế đùng đùng đến Vân Thành. Gã muốn cho người trong cả thiên hạ biết mình đến tận cửa để báo thù. Lúc này, nam bắc đều một phen chấn động. Tất cả mọi người đều chờ xem kịch hay. Chúc Chi Sơn có danh tiếng không nhỏ ở phía bắc, đừng thấy gã chỉ là một quản gia của nhà Thượng Quan nhưng võ nghệ cao cường, thuộc hàng cao thủ của phía bắc. Một cao thủ bậc cao như này mà còn dẫn theo một nhóm người nữa, phải chăng là ức hϊế͙p͙ người khác quá chăng. Bọn họ vẫn chưa đến nơi nhưng tin tức đã truyền đi khắp nơi. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, Tiêu Thiên sẽ chạy trốn, căn bản không thể ở lại được. Bởi người đến tìm hắn lần này là Chúc Chi Sơn, một cao thủ đỉnh cao ở phía bắc, Tiêu Thiên mà ở lại thì chết chắc.
Thật ra Tiêu Thiên chạy hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Chúc Chi Sơn lấy thế chèn ép, cả thế giới ngầm của tỉnh Quảng căn bản không có ai chặn lại được.
Lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc của cao ốc Thiên Dao, Trần Mộng Dao cũng nhận được tin, cô vô cùng hoảng loạn.
“Chú à, hay cháu đi cùng chú ra nước ngoài du lịch nhé”, sắc mặt cô có chút tái nhợt nhưng vẫn cố mỉm cười. Cô sợ sẽ làm tổn thương tự trọng của Tiêu Thiên nên cô nói khéo đi.
“Anh không muốn đi, nước ngoài chẳng có gì vui”.
“Chú… Chú thật sự không hiểu ý cháu hay giả vờ ngốc vậy?”, Trần Mộng Dao lo lắng đến nỗi nước mắt sắp trào ra.
“Anh hiểu, tất nhiên anh hiểu chứ”, Tiêu Thiên ôm cô vào lòng nói: “Không sao đâu, chồng em có năng lực thế nào mà em còn không rõ sao?”
“Cháu không cần biết chú có thế lực nào, dù sao cháu cũng không cho phép chú được mạo hiểm”. Tiêu Thiên rất lợi hại nhưng đối phương cũng đâu yếu. Cô đã tìm hiểu nghe ngóng rồi, người đến lần này là cao thủ võ thuật chứ không phải dạng yếu đuối. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì cô phải làm sao?
“Chú… Nếu chú muốn đấu với họ thì sau này cháu không quan tâm đến chú nữa”, nói xong khóe mắt cô đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi trêи cánh tay Tiêu Thiên.
Cảm nhận được thân người cô đang run rẩy, Tiêu Thiên khẽ vỗ nhẹ phần lưng cô nói: “Không sao đâu, anh làm sao có chuyện gì được”.
“Cả đời này không ai có thể mang anh rời khỏi em được, Diêm Vương cũng không thể”.
“Chú… Chú vẫn muốn liều mạng với chúng đúng không?”, Trần Mộng Dao nhìn anh với vẻ mặt cầu xin giống như con mèo sợ hãi.
“Tin anh, anh sẽ không sao đâu”, Tiêu Thiên ôm chặt eo của cô, môi khẽ hôn lên dái tai của cô rồi ɭϊếʍ nhẹ nói: “Anh vẫn chưa cùng em sinh một đàn con thì sao nỡ rời xa em chứ”.
Toàn thân Trần Mộng Dao như bị điện giật, thấy tê tê và rồi sức lực toàn thân như bị hút hết, người cô mềm nhũn nằm trong lòng Tiêu Thiên. Bàn tay thô bạo của Tiêu Thiên cứ thuận theo tất da chân trơn nhẵn rồi sờ lên trêи, rất nhanh liền sờ vào trong. Sau một trận thơm hôn nồng nhiệt, hai mắt Trần Mộng Dao như đê mê, hơi thở cũng kiều diễm. Tên khốn này, đến lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng này với cô.
“Đây chính là sự trừng phạt khi em không tin anh”, Tiêu Thiên thu tay lại rồi đưa lên mũi ngửi.
“Chú…”, Trần Mộng Dao giơ tay lên khẽ đánh vào ngực Tiêu Thiên, đúng là bị anh ức hϊế͙p͙ chết mất. Sau một hồi phiền não, Trần Mộng Dao ngồi thẳng người dậy, nói: “Cháu… Cháu có chuyện muốn thông báo với chú”.
“Chuyện gì vậy?”
“Vì trong thời gian thử thách chú biểu hiện rất tốt nên giờ cho chú được chuyển ‘chính thức’, từ nay về sau chú chính là chồng chính thức của cháu rồi, sau này cháu… Cháu không gọi chú là chú nữa… Gọi chú là…?”
“Gọi là gì…?”
“Gọi là chồng”, Trần Mộng Dao đỏ mặt lên, giọng nói rất khẽ nhưng rất kiên định. Còn Tiêu Thiên thì vui mừng như phát điên. Thật là không dễ dàng gì, Trần Mộng Dao cuối cùng cũng chính miệng thừa nhận mình đã qua vòng thử thách và được chuyển chính thức rồi. Anh thật sự muốn cảm ơn Chúc Chi Sơn, nếu không phải bọn chúng thì chỉ e Trần Mộng Dao sẽ không đưa ra quyết định này. Đúng là mấy người đó ‘thật tốt’…
Tiêu Thiên sờ lên cằm, đợi chúng đến thì anh phải ra tay nhẹ chút mới được, không được đánh tàn phế toàn bộ mà chỉ nửa tàn phế thôi. Ừm, cứ quyết định vậy đi.
‘Mình đúng là người tốt’, lúc này Tiêu Thiên thầm nghĩ trong lòng.
……………
Tất cả mọi người đều nghĩ Tiêu Thiên sẽ chạy trốn, dù sao thì trước đó đối với họ, anh cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé chưa từng nghe thấy tên nên đều cho rằng anh sẽ không phải là đối thủ của Chúc Chi Sơn. Thậm chí đánh bại được Chúc Đao cũng chỉ dùng âm mưu quỷ kế gì đó. Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ là Tiêu Thiên không đi mà còn tuyên bố với bên ngoài là, hoan nghênh đám người Chúc Chi Sơn đến Vân Thành, hoan nghênh họ tăng thêm gạch đá cho Vân Thành.
Tất cả mọi người đều chấn động, thằng nhãi này điên quá rồi? Lẽ nào hắn thật sự không sợ chết sao? Còn nữa, câu hắn nói sau cùng nghĩa là gì vậy?
Câu nói này ngoài đám Đầu Trọc thì mấy ông trùm như Đinh Lập và Lưu Phong cũng hiểu được. Bọn họ đã góp công sức xây dựng Vân Thành, thậm chí bản thân Đinh Lập cũng trở thành một phần tử trong việc xây dựng Vân Thành nữa.
“Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi, trận đại chiến chấn động thiên hạ cuối cùng cũng đến rồi”, Đinh Lập kϊƈɦ động không ngừng, hắn rất hiểu thực lực của Tiêu Thiên, Chúc Chi Sơn có thế nào thì cũng không phải là đối thủ của Tiêu Thiên được. Đối phương đến thì sẽ trở thành ‘món nhắm’ mà thôi. Thật nực cười cho đám người giễu cợt Tiêu Thiên, đúng là bọn ếch ngồi đáy giếng.
“Đại ca, chúng ta chạy thôi?”, lần này người nói là anh Ba, gã nói với sắc mặt sợ hãi: “Chúc Chi Sơn là cao thủ hàng đầu phía bắc, hơn nữa gã còn dẫn theo mười mấy cao thủ nữa, Tiêu… Tiêu Thiên chắc chắn không đỡ được đâu”.
“Đúng vậy, đại ca, kẻ cầm đầu chết rồi thì đội quân có sống nổi không?”
Anh Bốn lên trước một bước nói: “Chúng ta chạy đi, Vân Thành toi đời rồi, thế giới ngầm tỉnh Quảng chắc chắn sẽ bị chúng quản lý khống chế, đợi khi chúng dọn sạch sẽ rồi thì chúng ta cũng không còn ai sống sót”, hai người này nói xong thì những người khác cũng phụ họa vào.
“Đám khốn nạn chúng mày”, Đinh Lập toàn thân run rẩy trực tiếp tát một cái lên mặt anh Hai, nói: “Chiến tích của anh Thiên người khác có thể không biết nhưng chúng mày cũng không biết sao?”
“Anh ta đã được rèn giũa bởi thành tích dũng cảm và máu của chính mình hết lần này đến lần khác, và ngay cả Triệu Vô Địch cũng không phải là đối thủ của anh ta, vậy thì Chúc Chi Sơn có thể sao?”
“Chúc Chi Sơn dẫn theo cao thủ, lẽ nào Tiêu Thiên không có cao thủ sao?”, Đinh Lập nhìn họ chằm chằm nói: “Đám đầu lợn các người, đám Đầu Trọc lợi hại thế nào mà các người cũng không biết sao? Bọn họ chính là một lũ sói đói, bất cứ kẻ địch nào dám xuất hiện trước mặt họ thì đều bị họ cắn xé một cách vô tình. Đừng nói là Chúc Chi Sơn dẫn theo mười mấy người mà dẫn trăm người thì cũng không là đối thủ của họ đâu”.
Lời của Đinh Lập khiến họ nhớ lại đêm hôm đó bị chiến đội Thiên Lang chi phối, ba mươi người đấu với bốn năm trăm người mà không ai còn sống sót. Lúc này, anh Hai ôm mặt, run rẩy mà không dám nói gì. Đinh Lập quét nhìn một vòng nhưng không ai dám nhìn thẳng.
“Mày đi đi”, Đinh Lập nhìn anh Hai với vẻ lạnh lùng.
“Đại ca, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi”, anh Hai quỳ sụp trêи đất, nói: “Cầu xin anh đừng đuổi em đi”.
“Tao đã cho chúng mày rất nhiều cơ hội rồi nhưng chúng mày không biết quý trọng, đi đi, rời khỏi Vân Thành đi”, nói xong Đinh Lập không quay đầu không nhìn mọi người một cái mà rời đi luôn.