Vương Thiếu Du đã nói vậy rồi, nếu như Thường Huy còn khước từ thì sẽ khiến hắn ta nghĩ mình quá yếu đuối, nói không chừng còn có kết quả ngược lại nữa. Lúc này ông ta liền khoát tay nói: “Thường Uy, chuyện này giao cả cho con đấy”.
“Vâng thưa bố”, Thường Uy gật đầu đáp.
“Nào, Vương thiếu gia, tôi kính cậu một chén”, uống xong trà, Thường Huy nói: “Vương thiếu gia! Thành phố Việt có rất nhiều nơi để chơi, ngày mai Thường Uy sẽ dẫn cậu đi, được không?”
Vương Thiếu Du đặt chén trà xuống cười nói: “Tôi là người rất kén chọn”.
Thường Uy lập tức nói: “Cậu yên tâm, đều là những ‘hàng’ thượng hạng, bảo đảm cậu sẽ hài lòng”. Vương Thiếu Du nghe thấy thế thì hài lòng gật đầu: “Nếu đã vậy thì đi cùng thôi”.
Sau khi tiễn Vương Thiếu Du đi, Thường Huy dặn dò vài câu, Thường Uy dẫn theo đám vệ sĩ lập tức rời khỏi thành phố Việt.
Đấu với nhà bọn họ ư? Nhà họ Trần vẫn còn non lắm, bởi lẽ hiện giờ đứng sau lưng họ chính là nhà họ Vương, gia tộc lớn ở phương Bắc cơ mà! Nếu ngoan ngoãn nhượng thị trường ra thì may ra vẫn còn nhận được chút bồi thường. Chứ nếu như nhà họ Thường có thể tiến thêm một bước thăng lên làm thế gia, vậy thì đây không phải là gia tộc nào cũng so được.
Lúc này ở tập đoàn Trần Thị, qua hai ngày lên kế hoạch, Trần Mộng Dao đã có chuẩn bị sẵn sàng. Hôm nay cô sẽ đến thành phố Việt để thử đàm phán sâu hơn nữa với nhà họ Thường.
“Chúng ta xuất phát thôi”, Trần Mộng Dao dẫn người định xuống tầng.
“Bình”, lúc này cửa thang máy được mở ra và bên trong có mười người đàn ông bước ra. Người dẫn đầu mặc đồ âu màu đen đeo kính râm với dáng vẻ không sợ trời không sợ đất. Đó chính là Thường Uy.
“Đây chính là tập đoàn Trần Thị, không tầm thường nhỉ, cũng hoành tráng đấy”, vừa bước ra khỏi cửa thang máy, Thường Uy không kìm nổi mà nói. Đáng tiếc là tập đoàn Trần Thị sẽ phải thất bại thảm hại ở thành phố Việt này thôi.
Đúng lúc này, một mùi hương phảng phất đến. Hắn đưa mắt nhìn lại thì hình ảnh trước mắt khiến hắn đứng hình.
Wao! Cô gái này đẹp quá đi. Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là Trần Mộng Dao- Tổng giám đốc xinh đẹp của tập đoàn Trần Thị sao? Cô gái này còn đẹp hơn trong ảnh nữa, giá như được thơm một cái thì thích biết mấy.
“Các người là ai?”
Thường Uy cười nói: “Kênh thu thập thông tin của các người cũng kém quá đi, đến tôi là ai mà cũng không biết”, trong giọng nói của hắn kèm theo sự khinh bỉ.
“Tại sao tôi lại phải biết anh là ai?”, sau lưng cô đều là nhân viên, làm sao có thể để kẻ từ đẩu đâu đến coi thường mình được.
Đúng lúc này, Tiêu Thiên lên tiếng hỏi: “Anh là người nhà họ Thường phải không?”
“Đúng rồi đấy, tên nhóc này có mắt nhìn đấy, tôi là Thường Uy đại thiếu gia của nhà họ Thường”. Lúc này, Thường Uy bước ra khỏi thang máy, tháo kính râm xuống, đôi mắt không ngừng nhìn về phía Trần Mộng Dao nói: “Tổng giám đốc Trần, lẽ nào không mời tôi vào trong ngồi được sao?”
Trần Mộng Dao nhau mày, sao người nhà họ Thường lại tìm đến tận đây thế này? Lẽ nào đối phương đã nhượng bộ rồi? Không thể nào. Nhưng Thường Uy đến làm đảo lộn kế hoạch của Trần Mộng Dao khiến nhân viên sau lưng cô đều sững người ra. Vừa định đến nhà họ Thường thì giờ họ lại tìm đến tận đây.
Trần Mộng Dao trầm ngâm lát rồi nói: “Mời Tổng giám đốc Thường”.
Mọi người rẽ thành một đường đi, Thường Uy nghênh ngang bước vào. Đến phòng chờ của khách, Trần Mộng Dao và Tiêu Thiên cùng bước vào.
Thường Uy lắc lư chân, uống trà rồi vỗ vào chỗ ngồi trống bên cạnh nói: “Nào, Tổng giám đốc Trần, ngồi cạnh tôi đi”.
Trần Mộng Dao sắc mặt trầm xuống, nói: “Tổng giám đốc Thường có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo làm gì”. Sự cạnh tranh của hai nhà đã đến mức anh chết tôi sống rồi, nếu không phải là Trần Mộng Dao còn kiêng kị đến việc hai bên cùng bất lợi thì Thường Uy căn bản không thể vào trong ngồi thế này được.
Thấy Trần Mộng Dao từ chối, Thường Uy cũng không để ý mà cười sảng kɧօáϊ nói: “Được, quả nhiên Tổng giám đốc Trần rất thẳng thắn, vậy thì tôi nói thẳng vậy”. Nói xong, hắn thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm trọng hơn: “Lần này tôi đến là có một chuyện muốn thông báo cho các người”.
“Các người rút lui đi, nhượng thị trường thành phố Việt lại, dự án này đã được nhà họ Vương ở phía bắc nhắm trúng rồi. Và nhà họ Thường chúng tôi chính là đối tác của nhà họ Vương. Cô… Hiểu được ý tôi nói chứ?”
“Dựa vào đâu?”, Trần Mộng Dao lạnh mặt nói: “Dựa vào đâu mà họ nhắm trúng thì chúng tôi phải từ bỏ dự án của mình”.
Thường Uy không thấy sự sợ hãi trêи khuôn mặt của cô nên trong lòng hắn thấy không vui. Hắn đã nói ra nhà họ Vương rồi nhưng đối phương không những không sợ mà còn phẫn nộ đáp trả? Phải rồi, doanh nghiệp nhỏ như họ chắc chắn không biết nhà họ Vương đại diện cho cái gì? Chính vì không biết nên mới không sợ mà!
“Không sai, dựa vào họ là người nhà họ Vương”. Thường Uy đặt chén trà trong tay xuống, nói: “Nhà họ Vương là gia tộc số một số hai phía bắc, nhà họ Thường chúng tôi lại là đại diện của họ ở thành phố này”.
“Chỉ cần các người ngoan ngoãn nhượng lại dự án thì những chuyện trước đây tôi sẽ không tính toán nữa”, Thường Uy tự thấy mình đủ nhân từ rồi thì Trần Mộng Dao chắc chắn sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
“Mộng tưởng hão huyền”, Trần Mộng Dao cười lạnh nói: “Đừng quên, đây là tỉnh Quảng, dự án ở thành phố Việt là chúng tôi tốn bao nhiêu công sức mới có được, chúng tôi tuyệt đối không nhượng lại”.
Thường Uy sắc mặt trầm xuống, nói: “Các người cứ ngoan cố chống lại thì các người đang tự tìm đường chết thôi”. Hắn không thể ngờ, người con gái này lại không biết điều như thế. Lẽ nào họ dám chống lại nhà họ Vương? Nhưng đối phương là gia tộc lớn số một phía bắc, chỉ một nhà họ Trần nhỏ bé thì đấu thế quái nào được.
“Tôi cho cô một cơ hội nữa, giờ lập tức nhận sai, sau đó thì bồi thường tổn thất cho nhà họ Thường của tôi trong thời gian vừa rồi”.
Thường Uy lạnh lùng nói: “Cuối cùng là giao lại dự án cho tôi. Nếu không… Thì hậu quả tự chịu”.
Trần Mộng Dao tức quá nhưng lại muốn cười, làm Tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị lâu như vậy, cô tự thấy mình gặp nhiều kiểu người rồi nhưng loại mặt dày vô liêm sỉ như này thì đúng là lần đầu gặp.
“Vậy nếu chúng tôi không xin lỗi, không nhượng lại dự án thì sao?”, Tiêu Thiên ngồi bên cạnh không nói gì, nhưng lúc này lại lên tiếng.
“Anh là ai, chỗ này có chỗ cho anh nói không?”, trêи mặt Thường Uy hiện lên vẻ tức giận. Hắn đến tập đoàn Trần Thị đã là nể mặt họ rồi, bọn họ không chấp nhận lời đề nghị thì thôi nhưng hiện giờ đến một tên bảo vệ cũng dám lên tiếng thì đúng là coi thường người khác.
“Trần Mộng Dao, tôi nói cho cô biết, cô đúng là chọc tức tôi rồi đấy”, Thường Uy cười nói: “Tôi phải đánh gục tập đoàn Trần Thị… Tôi sẽ khiến cô phải quỳ trêи đất cầu xin tôi…”.
“Bốp”, Tiêu Thiên trực tiếp tát một cái lên mặt hắn. Má phải của Thường Uy sưng vù lên, đến răng trong mồm cũng bị rơi mấy cái.
“Đúng là người xấu không nói được lời hay”, Tiêu Thiên thản nhiên nói: “Kẻ nào cho mày dũng khí đến Vân Thành vậy? Và kẻ nào cho mày dũng khí đến tập đoàn Trần Thị uy hϊế͙p͙ vợ tao?”
“Mẹ mày dám đánh tao á… Tao là người của nhà họ Vương…”.
“Bốp”, lại một cái tát nữa, má trái của Thường Uy lại sưng lên. Mắt hắn như xuất hiện vì sao, trời đất như quay cuồng, một lát sau mới tỉnh lại: “Mẹ kiếp, người đâu, đánh chết nó cho tao”.
“Người đâu? Chết đâu hết rồi?”, hắn gọi mấy tiếng nhưng không có ai xông ra. Lúc này, cửa phòng đàm phán được đẩy ra. Một người đàn ông vạm vỡ đi ra, trong tay kéo sáu bảy người như xách con chó chết rồi xông về phía Thường Uy hỏi: “Mày gọi bọn họ sao?”
Thường Uy vừa nhìn thì sắc mặt xanh mép, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi: “Các người… Đang muốn chết sao?”
“Jason! Dạy dỗ cho tên ngốc này một trận, nhớ là đừng đánh chết”, Tiêu Thiên vẫy tay một cái, Jason lập tức lên trước.
“Sau đó đưa về nhà họ Thường, đừng để hắn chạy lung tung”, nói xong Tiêu Thiên kéo tay Trần Mộng Dao rời khỏi phòng đàm phán.
“Trần Mộng Dao… Mau thả tôi ra, nếu không Vương thiếu gia không tha cho các người đâu”, Thường Uy sắc mặt kinh hãi nhìn người đàn ông như núi thịt, mắt trừng như chuông đồng thì lúc này toàn thân hắn không kìm nổi run rẩy. Hắn đã nói ra nhà họ Vương rồi vậy mà sao đám người Trần Mộng Dao vẫn dám… Hắn dù gì cũng là người phát ngôn của Vương Thiếu Du, có nghĩa là nhà họ Vương chính là thế lực đứng sau nhà họ Thường.
“Tao cảnh cáo mày, đừng lại đây… Á…”, phòng đàm phán này cách âm rất tốt, đóng chặt cửa lại thì không ai biết trong đó xảy ra chuyện gì.
……………………..
Tiêu Thiên đánh người nhưng Trần Mộng Dao lại không hề trách anh. Thái độ của Thường Uy đã cho thấy chúng không để lại cho người khác đường lui nào, là do cô ngây thơ quá. Cô vẫn quyết định đi đến thành phố Việt theo như kế hoạch ban đầu nhưng không phải là đàm phán mà là đấu với họ đến cùng.
Đối tác đến thành phố Việt hợp tác đều quen Thường Uy, họ không ngờ nhà họ Thường lại ngang ngược như vậy. Họ càng không ngờ, Tiêu Thiên lại mạnh đến vậy. Không ngờ lại đánh cho Thường Uy thập tử nhất sinh.
Đi theo đội xe Maybach, họ thấy được quyết tâm của nhà họ Trần và cũng biết được họ căn bản không kiêng kị gì nhà họ Thường cả. Kể cả phía sau nhà họ Thường là gia tộc lớn ở phía bắc.
Đây là chuyện tốt và cũng là chuyện nguy hiểm. Vì nhà họ Thường chỉ có mỗi con độc đinh là Thường Uy vì thế họ sẽ không bỏ qua dễ dàng.
“Chú à, nhà họ Vương đứng sau nhà họ Thường là gia tộc như nào vậy?”, có thể sai khiến một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Việt như nhà họ Thường thì nhà họ Vương này chắc chắn cũng không tầm thường. Với thực lực của nhà họ Trần mà chọc vào những gia tộc mạnh thì rất có thể sẽ mang đến những tai họa không lường.
“Anh chưa từng nghe nói”, Tiêu Thiên nói: “Nhà họ Thường chắc cũng chỉ mượn danh để dọa người khác thôi, chứ vừa nghe đã biết đó là gia tộc nhỏ rồi”, Tiêu Thiên miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ, đó chẳng phải là gia tộc của nhà Vương Tường Vi sao? Nghe thấy vậy nên Trần Mộng Dao cũng thấy yên tâm hơn phần nào.
Đội xe oai hùng đi về phía thành phố trực thuộc tỉnh, người vẫn chưa đến nhưng tin tức đã truyền ra rồi. Người trong thế giới ngầm của tỉnh Quảng đều thấy căng thẳng. Ôi mẹ ơi, sao Tiêu Thiên sao đi khỏi Vân Thành vậy? Anh ta định đi đâu? Những ông trùm trong thế giới ngầm tỉnh Quảng đều thấy hoang mang.
Thời gian gần đây, các thế lực lớn bên ngoài tỉnh đều vào tỉnh Quảng để tìm người phát ngôn cho mình. Những ông trùm lớn này vừa không dám đắc tội vừa không dám chấp nhận. Bởi những gia tộc lớn kia muốn di chết họ còn dễ hơn di chết con kiến. Nhưng nếu như không từ chối thì bị coi là thành phần phản bội lại thế giới ngầm tỉnh Quảng.
Mặc dù nói hiện giờ thế giới ngầm tỉnh Quảng như rồng mất đầu nhưng tất cả mọi người đều thầm mặc định Tiêu Thiên chính là vua của thế giới ngầm tỉnh Quảng rồi. Mặc dù anh chưa từng thừa nhận nhưng mọi người đều coi anh là thủ lĩnh.
Một số ông trùm gần đây tiếp xúc với những thế lực lớn lúc này cũng sốt ruột đến nỗi đầu toát mồ hôi. Lẽ nào Tiêu Thiên biết bọn họ có tiếp xúc với những thế lực lớn kia nên lần này hắn ta ra khỏi Vân Thành là để xử lý sạch sẽ sao? Nhưng những ông trùm này vẫn đang suy nghĩ mà, đã đồng ý đâu. Bởi Tiêu Thiên trong mắt họ là một người còn bá đạo hơn cả ông Khương. Kể cả đứng trước Trình Vạn Lí- người còn có cả gia tộc phía bắc chống lưng cho mà Tiêu Thiên còn không sợ, nói giết là giết, không để lại một ai. Vậy thì đám tôm tép như họ, chẳng phải Tiêu Thiên nói muốn bóp chết là bóp chết được sao?
Vừa nghĩ đến đây, bọn họ đều lấy điện thoại ra từ chối những thế lực lớn. Chỉ cần Tiêu Thiên vẫn còn một ngày ở tỉnh Quảng thì ngày đó họ vẫn không dám phản bội. Tiêu Thiên không biết rằng, anh chỉ đi ra ngoài có một chuyến mà những ông trùm lớn kia đã nghĩ lung tung hết cả.
Còn những thế lực lớn kia lúc này cũng thấy kinh ngạc, tại sao sắp đàm phán thành công rồi mà trong lúc quan trọng lại lũ lượt từ chối thế? Điều này khiến tất cả họ đều khó hiểu.
Thành phố Việt là thành phố thứ hai Tiêu Thiên kinh doanh. Có thể nói, ngoài Vân Thành thì tỉnh Quảng là nơi an toàn nhất. Nơi này đã đạt đến mức đêm không cần đóng cửa, trêи đường không có một cọng rác. Tất nhiên trong chuyện này cũng có công lao của Vương Liên Thắng nữa.
Sau khi đến thành phố, Tiêu Thiên đưa Trần Mộng Dao và mọi người đến công ty con của tập đoàn Trần Thị ở thành phố Việt và còn để lại mấy thành viên của đội Thiên Lang bảo vệ sự an toàn cho cô, sau đó anh dẫn theo Đầu Trọc và Jason trực tiếp đến nhà họ Thường. Chuyện này không phải là chuyện mà Trần Mộng Dao có thể giải quyết được. Trừ khi giải quyết được kẻ đứng sau nhà họ Thường thì tất cả mới được gỡ bỏ.