Có được khu trồng dược liệu Vân Trà, vấn đề cuối cùng là sự phát triển Vân Trà của tập đoàn Trần Thị hạn chế cũng đã được giải quyết ổn thỏa! Không chỉ thế, việc sát nhập của nhà họ Tô vô hình đã gây chấn động với một số phần tử có âm mưu bất chính với tập đoàn Trần Thị. Dù sao thì nhà họ Tô cũng là một trong ba gia tộc lớn ở Vân Thành, được xưng là gia tộc hơn chục nghìn người. Mặc dù thành phần dư thừa khá nhiều nhưng nói ra ngoài thì cũng khiến người ta khϊế͙p͙ sợ.
Nhà họ Tô và nhà họ Mễ sau khi nhận được tin nhà họ Tô phụ thuộc vào tập đoàn Trần Thị thì càng kinh ngạc hơn. Đặc biệt là nhà họ Mễ, trước nay chưa từng phục nhà họ Tô, giờ đây nghe nói họ quy thuận một người phụ nữ thì lấy làm hả hê lắm.
“Bắt đầu từ hôm nay, Vân Thành chỉ còn hai gia tộc lớn, nhà họ Tô không xứng đứng ngang hàng với nhà họ Tô và nhà họ Mễ nữa”.
“Nếu như liệt tổ liệt tông của nhà họ Tô mà biết được tin này thì liệu có tức giận mà nhảy ra khỏi mộ để đánh chết họ không nhỉ?”
“Ha ha…Đúng là một lũ ngốc”. Giờ đây nhà họ Tô đối với họ căn bản không còn ý nghĩa gì nữa.
“Ting ting, tài khoản của bạn đã được cộng thêm ba trăm triệu”, Tô Võ nhìn chuỗi số dài này mà vui đến nỗi không ngậm được mồm. tập đoàn Trần Thị đúng là có tài lực, ba trăm triệu tệ mà nói chuyển là chuyển ngay. Đây có lẽ là lần có nhiều tiền nhất trong lịch sử của nhà Tô gia. Thấy được sự giàu có của tập đoàn Trần Thị thì Tô Võ càng kiên định với suy nghĩ bám chặt lấy cột trụ lớn như tập đoàn Trần Thị.
……………….
Thông tin tập đoàn Trần Thị thu mua lại 51% cổ phần của khu trồng dược liệu của nhà họ Tô lại một lần nữa khiến tất cả nhân viên tập đoàn Trần Thị thêm phấn chấn. Công ty càng phát triển thì tiền lương và đãi ngộ của họ sẽ càng cao. Cộng thêm với việc chuyển đến văn phòng mới nên họ đúng là vui lại thêm vui. Trêи mặt ai nấy đều mang theo nụ cười, đều vô cùng phấn chấn.
“Tạm biệt chủ tịch”
“Tạm biệt Tổng giám đốc”
“Tạm biệt anh Thiên”.
Lúc tan làm, rất nhiều nhân viên đều chào hỏi đám người Tiêu Thiên. Bố con Trần Cường vốn rất thân thiện, ở công ty rất được lòng mọi người.
Vừa mới xuống tầng hầm để xe, Tiêu Thiên đột nhiên châm điếu thuốc rồi nói: “Jason! Anh lái xe đưa ông chủ và cô chủ về trước đi”.
“Vâng thưa cậu chủ”, Jason gật đầu rồi vào ghế lái chính.
“Bố và Mộng Dao cứ về trước, con hút điếu thuốc rồi lái xe khác về”.
Trần Cường và Trần Mộng Dao gật đầu ngồi lên xe. Nhìn đèn xe mất hút trong tầm mắt, Tiêu Thiên chầm chậm thở ra làn khói nói: “Đến công ty rồi mà sao không nói trước một tiếng để tôi pha trà mời anh uống”, Tiêu Thiên hít một hơi thuốc nói với ngữ khí bình tĩnh.
Đệ nhất chiến tướng đến rồi. Chiến tướng mà đánh khắp tỉnh Quảng không có đối thủ, sức một người mà trấn áp cả một tỉnh.
Tiêu Thiên vừa nói dứt lời thì bên tay phải của anh đột nhiên xuất hiện một người. Đó chính là Triệu Vô Địch tay cầm kiếm dài.
“Tôi chỉ thích uống trà tự mình pha thôi”.
Tiêu Thiên nhìn Triệu Vô Địch, anh thản nhiên cười nói: “Trà tôi pha không phải ai cũng có thể uống được đâu. Có thể được uống trà do đích thân tôi pha là vinh hạnh của anh đấy”.
Nếu như là người khác nói như vậy với hắn thì đã sớm chết dưới kiếm của hắn rồi. Nhưng Triệu Vô Địch không ra tay mà mở miệng nói: “Thật là trùng hợp, trà của tôi pha cũng không phải ai cũng uống được, có thể uống được trà tôi phà thì đó là vinh hạnh của anh đấy”.
“Ha ha, thú vị đấy”, Tiêu Thiên phủi phủi tàn thuốc, nói: “Đột nhiên lại muốn uống trà anh pha”.
“Được, vậy thì tôi đợi anh ở Thiên Thành”, nói xong Triệu Vô Địch xoay người rời đi. Hắn quay lưng lại với Tiêu Thiên không phải vì tự đại mà là vì hắn biết một cao thủ thật sự sẽ không đánh lén từ phía sau.
Đợi sau khi Triệu Vô Địch rời đi, Tiêu Thiên dập tắt điếu thuốc trong tay. Thiên Thành phải không? Anh ta sớm đã muốn đến đó rồi. Ngẫm nghĩ một lát, Tiêu Thiên nhấc gọi một số điện thoại: “Giúp tôi điều tra một người…”
Vừa cúp điện thoại, rất nhanh Tần Minh đã gửi tài liệu đến. Lúc Tiêu Thiên nhìn thấy thông tin trêи tài liệu đó, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại.
………………..
Lúc về đến nhà thì Tần Ngọc Liên đã nấu nướng xong xuôi. Trêи bàn ăn, Tần Ngọc Liên gắp cho Tiêu Thiên một miếng thịt nướng, hỏi: “Tiêu Thiên à, gần đây có mệt lắm không?”
“Con có ngủ được không? Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu, đừng có hút suốt đấy”
“Còn nữa, rượu cũng uống ít thôi, không tốt đâu con”.
Trần Mộng Dao kinh ngạc nhìn bà, nói: “Mẹ, hôm nay mẹ sao thế? Sao cứ kỳ kỳ?”
“Xì, mẹ đang quan tâm đến Tiêu Thiên, con thì biết cái gì?”, Tần Ngọc Liên giật lon coca trước mặt Trần Mộng Dao lại, nói: “Đã nói rồi, con gái thì uống ít đồ uống lạnh thôi, đặc biệt là đồ uống có gas không tốt cho sức khỏe”.
“Mẹ…Mẹ quá đáng thật đấy”, Trần Mộng Dao không nói ra nổi nỗi uất ức trong lòng, rốt cuộc ai mới là con đẻ của mẹ?
Thật ra, Tiêu Thiên cũng cảm thấy gần đây mẹ vợ khá kỳ quái, thường xuyên làm đồ ăn bồi bổ cho mình.
“Nào nào, Tiêu Thiên, món gà ác hầm nhân sâm này có lợi cho sức khỏe lắm”, Tần Ngọc Liên múc cho Tiêu Thiên một bát, nói rồi bà đưa đến luôn. Bất đắc dĩ, Tiêu Thiên đành phải nhận lấy rồi một hơi húp cạn.
Mấy ngày nay, không phải là nhân sâm thì lại là hà thủ ô đỏ, Tiêu Thiên cảm thấy mình như sắp chảy máu mũi đến nơi rồi.
“Vợ à, múc cho tôi một bát đi”.
“Đi ra đi ra, ông thì uống canh gì chứ, đây là tôi nấu cho Tiêu Thiên”, Tần Ngọc Liên trừng mắt nhìn chồng một cái. Thấy vậy, Trần Cường lập tức thu bát về.
Kỳ lạ, kỳ lạ quá đi! Tiêu Thiên thấy vậy mà lông mày nhau chặt. Sau khi ăn cơm xong, Tần Ngọc Liên nói: “Nếu không có chuyện gì thì con và Dao Dao nghỉ ngơi sớm đi, làm việc một ngày cũng mệt lắm rồi”.
“Mẹ à, giờ mới có mấy giờ…Làm sao mà ngủ được”, Trần Mộng Dao bĩu môi nói.
“Bảo con đi ngủ thì đi đi, sao nhiều chuyện vậy”. Nói xong, bà kéo sau đó lại đẩy Trần Mộng Dao vào phòng ngủ. Lúc từ phòng ngủ đi ra, bà còn làm động tác ‘cố lên’ với Tiêu Thiên khiến cho Tiêu Thiên ngây người ra.
Đây…Đây là chuyện gì vậy? Lúc vào phòng ngủ, Tiêu Thiên ngồi trêи ghế sofa ngẫm nghĩ một hồi lâu mà không hiểu, động tác ‘cố lên’ của mẹ vợ là ý gì.
Róc rách róc rách! Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, là Trần Mộng Dao đang tắm. Cũng không biết ban đầu Trương Thu Bạch thiết kế đã nghĩ gì nữa, sao trong phòng tắm lại dùng kính mờ. Thông qua ánh điện, Tiêu Thiên thậm chí còn có thể nhìn rõ dáng hình duyên dáng của Trần Mộng Dao nữa.
Ực ực! Anh không kìm nổi mà nuốt nước miếng, bụng dưới thì thấy cồn cào như có đốm lửa có thể bùng cháy ngay lập tức.
Điều khiến anh không thể chịu nổi nhất đó là Trần Mộng Dao lại hát trong lúc tắm, giọng hát ngọt ngào khiến trái tim Tiêu Thiên như mềm nhũn. Khó chịu quá đi, khó khăn lắm mới đợi được Trần Mộng Dao tắm xong đi ra thì Tiêu Thiên vội vàng chạy vào phòng tắm. Nước lạnh tạt lên da thịt và cơ bắp cứng rắn của anh, phần nào làm dịu đi ngọn lửa trong lòng anh.
Tắm liền nửa tiếng nước lạnh thì cảm giác nóng rực mới giảm đi không ít. Lau sạch người, Tiêu Thiên thay sang bộ quần áo ngủ và đi ra khỏi phòng tắm. Nhưng vừa bước chưa được hai bước thì Tiêu Thiên đã bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động. Lúc này anh chỉ thấy Trần Mộng Dao mặc áo ngủ mỏng ngồi ở mép giường, trong tay cô cầm sơn móng tay đang sơn lên ngón chân nhỏ của mình.
Mái tóc dài đen suôn mượt che mất hơn nửa khuôn mặt cô, váy ngủ ngắn và chật che qua bẹn, lộ ra đôi chân dài trắng nõn như ngà. Đặc biệt là trêи bàn chân đẹp kia còn sơn thêm màu móng màu hồng. Lúc này, Tiêu Thiên khó khăn lắm mới hạ được ngọn lửa rực cháy ban nãy, bây giờ nó còn cháy rực hơn trước nữa. Anh nhìn đôi chân nhỏ đó, không kìm nổi mà muốn giơ tay ra ôm chặt lấy nó để chơi đùa.
Trời ơi, cô gái này muốn lấy mạng của mình sao?
“Chú à, chú đứng ngây người ra đó làm gì vậy?”, Trần Mộng Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ rồi cắn bờ môi đỏ của cô gần như khiến Tiêu Thiên không kìm chế được. Anh…Anh sắp không chịu được nữa rồi. Để sơn móng tay nhanh khô, Trần Mộng Dao còn lắc lư đôi chân nhỏ trắng nõn của mình nên khiến chiếc váy ngắn không ngừng lộ ra phong cảnh đẹp trong váy.
Trong cái nhìn kinh ngạc đó, Tiêu Thiên cảm thấy mình như sắp nổ tung. Anh hít thở cũng gấp gáp hơn, ánh mắt nhìn Trần Mộng Dao đầy sự khao khát.
“Chú à, ngủ thôi…Á…”, Trần Mộng Dao vừa nói xong thì một bóng đen bổ nhào xuống rồi đè cô xuống giường.
“Chú à, chú…Chú định làm gì?” Tay nhỏ trắng nõn của Trần Mộng Dao cản ngực Tiêu Thiên lại. Qua chiếc váy ngủ mỏng, cô có thể cảm nhận được da thịt nóng ran của Tiêu Thiên.
“Chú, sao người chú nóng thế?”, lúc nói câu này, hai mắt của cô nhìn vào hai mắt của Tiêu Thiên, đôi mắt sáng hơn bao giờ hết, một màu đỏ ửng tràn đầy ɖu͙ƈ vọng.
“Hự”, Tiêu Thiên đè lên người cô, da thịt nóng ran của anh như muốn thiêu đốt trái tim cô. Hơi thở nóng hừng hực của đàn ông phả lên gò má cô khiến cho cả hai má ửng đỏ.
“Chú à…”, Trần Mộng Dao lẩm bẩm một câu, trong đầu như thấy choáng váng. Lúc này, làn da mềm mại của cô hiện rõ dưới ánh đèn rồi đan xen cả những tia ửng hồng khiến người ta nhìn vào là không muốn rời mắt. Cộng với cả mùi hương cơ thể của thiếu nữ như thuốc phiện khiến Tiêu Thiên như mất đi lý trí. Lúc này trong lòng Tiêu Thiên vô cùng mâu thuẫn.
Anh là chiến thần Bắc Cảnh, có mê hoặc nào mà anh chưa từng nếm trải nhưng khi anh gặp phải Trần Mộng Dao thì tất cả phòng ngự trong lòng đều như tiêu tan hết, bị hạ gục trong một nốt nhạc.
“Dao Dao…Anh…Anh muốn…Cho anh được không?”, Tiêu Thiên khó khăn lắm mới nói ra được câu này.
Nghe vậy, Trần Mộng Dao xấu hổ đến nỗi hận mức không thể tìm lỗ mà chui xuống. Trong lòng cô vừa căng thẳng vừa lo sợ. Cô thật không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Cô…Cô rất sợ. Bởi vì nghe người ta nói, ‘lần đầu’ đau lắm. Hơn nữa, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để trao thân cho Tiêu Thiên, nhưng lẽ nào cứ từ chối như vậy? Chú ấy kìm nén khổ sở vậy, biết đâu sẽ hại sức khỏe thì sao? Dù sao thì đời này mình cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chú ấy, chú ấy là người bá đạo vậy thì làm sao có thể buông tha cho mình chứ?
Dù sao thì sớm muộn ngày này cũng đến, chi bằng là hôm nay…Nghĩ đến đây, ý xuân trong mắt cô lại càng rõ hơn, bờ môi đỏ mọng lại càng quyến rũ hơn.
THÌNH THỊCH…THÌNH THỊCH…, tim cô đập dữ dội, trong không gian lúc này đều là hơi thở của cô. Lúc này không cần nói thêm gì, Tiêu Thiên cũng đã hiểu được ý của cô. Anh nuốt nước miếng, chầm chậm cúi thấp đầu rồi lúc đang đặt môi mình lên môi cô thì…
“TING TING TING…”, đúng lúc quan trọng thì điện thoại của Trần Mộng Dao chợt đổ chuông. Tiếng chuông điện thoại đến bất ngờ như phá vỡ bầu không khí. Tiêu Thiên hận nỗi không thể đập nát cái điện thoại ra.
“Vợ à, đừng nghe…”
“Không được, là công ty gọi đến”, Trần Mộng Dao bình tĩnh lại, trong lòng thấy sợ hãi, ban nãy suýt nữa mình đã trao thân rồi. Cô vội bò ra khỏi người của Tiêu Thiên, cầm điện thoại lên rồi bắt máy: “Ừ, mua xong cổ phần của cả ba công ty chưa? Được được, tôi biết rồi, có chuyện gì thì ngày mai đến công ty nói tiếp”.
Cúp điện thoại, Trần Mộng Dao vui mừng nói: “Ba công ty con chiếm lĩnh toàn cầu đã được chúng ta mua lại hết rồi”, tập đoàn Trần Thị lần đầu ‘vươn tay ra ngoài’ mà đã đạt được thắng lợi lớn.
“Hì hì”, Tiêu Thiên cười khô một tiếng, anh lúc này muốn cười nhưng cũng không cười nổi. Chẳng phải chỉ là mua lại ba công ty thôi sao, có so được với cuộc sống hạnh phúc không?
Trần Mộng Dao nhìn ra nụ cười gượng gạo trêи mặt Tiêu Thiên, cô bước lại kéo tay anh rồi nói: “Chú à, giờ cháu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên cho cháu một chút thời gian được không?”