*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Phương Tôn đi, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngôi ôm nhau trên giường, thần kinh hơi căng thẳng của Lâm Thanh Diện cuối cùng cũng được thả lỏng.
Giờ phút này trên người anh vẫn đang bị thương, muốn đến Bắc cảnh làm huấn luyện viên của Thần Long Vệ thì phải chữa lành vết thương của mình trước.
Mà Lâm Thanh Diện vừa về đã lại phải đi, trong lòng anh vẫn có chút áy náy với Hứa Bích Hoài.
Cho nên anh sẽ cố gắng hết sức dành thời gian ở bên Hứa Bích Hoài và Lâm Nhất Nặc Đương nhiên, cũng chính vì sự tôn tại của Hứa Bích Hoài và Lâm Nhất Nặc nên khi Lâm Thanh Diện ở ngoài mới càng trân trọng mạng sống của mình hơn.
Mặc dù đôi khi vô cùng mạo hiểm nhưng anh chưa bao giờ để mình rơi vào tình thế tuyệt vọng.
Bởi anh biết rõ ở nhà vẫn có người quan tâm mình, cho nên dù thế nào anh cũng không được để bản thân gặp chuyện.
Mà nhà cũng là bến đỗ tinh thân của Lâm Thanh Diện, cho dù ở ngoài anh trải qua chuyện gì, chỉ cần trở vê mái ấm này là tâm trạng của anh sẽ bình tĩnh trở lại.
Đây cũng chính là ý nghĩa anh ở bên ngoài đấu tranh.
Sau khi ở nhà họ Lâm vài ngày, vết thương trên người Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Mấy ngày nay anh đưa Hứa Bích Hoài và Lâm Nhất Nặc đến một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Kinh Đô chơi, đi giải sầu với hai mẹ con họ.
Ngày thứ ba khi Lâm Thanh Diện về, Chu Tước liên lạc với anh nói rằng cô đã đổi công trạng của mình để lấy Ngưng Hồn Ngọc về, hỏi anh khi nào anh.
Lâm Thanh Diện nghĩ lại ban đầu sư phụ nói còn ba năm nữa, bây giờ cũng mới chỉ qua nửa năm, anh cần đến Bắc Cảnh làm huấn luyện viên một thời gian, không thể đi tìm sư phụ, cho nên nghĩ khi nào quay về từ Bắc cảnh sẽ đi tìm Chu Tước lấy Ngưng Hồn Ngọc.
Dù sao anh làm huấn luyện viên cũng không thể làm vài năm liền, ban đầu sư phụ cũng nói phải chuẩn bị rất nhiều, nửa năm trôi qua có lẽ sư phụ vẫn chưa chuẩn bị xong nên Lâm Thanh Diện cũng không vội.
Sau khi chữa lành vết thương, Lâm Thanh Diện đến nhà họ Ngô cứu chữa cho chị gái Ngô Bội Nghiên như đã hứa với Ngô Dung.
Lâm Thanh Diện vẫn cực kỳ hứng thú với phương pháp tu luyện thân hôn và một số kiến thức về thần hồn, mặc dù không chắc mình có thể cứu được chị gái Ngô Bội Nghiên hay không, nhưng cứ thử đi cũng không sao.
Buổi chiều, Lâm Thanh Diện xuống gara dưới tầng hầm của nhà họ Lâm, nhìn dàn xe sang rực rỡ muôn màu trong gara, nhất thời không biết nên đi chiếc nào.
Vì có quá nhiều xe nên nhà họ Lâm còn tìm quản gia cho gara tâng hâm chuyên phụ trách chìa khoá của những chiếc xe này, nếu người nhà họ Lâm cần đi xe, có thể dặn trước để quản gia đổ đầy xăng, thuận tiện rửa xe sạch sẽ.
Lúc này quản gia thấy Lâm Thanh Diện tới, vội vàng chạy tới chỗ anh, cười nói: “Cậu chủ, cậu muốn đi xe nào? Tôi tìm chìa khoá giúp cậu.”
Lâm Thanh Diện nhìn một vòng gara, cảm thấy những chiếc xe này đều quá phô trương, trước nay anh luôn khiêm tốn đương nhiên không muốn đi chiếc xe nào quá bắt mắt.