Hai chân của Công Tôn Phục lập tức mềm nhũn, đối mặt với một vị cao thủ nội kình đại thành, ông ta căn bản cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Nếu như ngày hôm nay Lâm Thanh Diện thật sự muốn đại khai sát giới, vậy thì gia tộc Công Tôn thật sự tiêu đời rồi. Truyện mới cập nhật
“Lâm… Lâm Thanh Diện, chúng ta có chuyện gì thì nói đàng hoàng với nhau, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng là anh em của ông nội cậu, đáng ra cậu nên gọi tôi một tiếng ông cả, cậu ra tay vậy thì cậu đã quá không hiểu chuyện rồi.” Công Tôn Phục không có cách nào đối phó với Lâm Thanh Diện, chỉ có thể dựa vào loại quan hệ này để trì hoãn.
“Gọi ông là ông cả à? Ông cũng xứng! Loại thời điểm này mà ông lại nói mối quan hệ của ông với lại ông nội của tôi, lúc ông chôn ông ấy ở bên cạnh nhà vệ sinh sao ông không nghĩ tới chuyện này đi?” Lâm Thanh Diện nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp chặt đứt cánh tay của Công Tôn Phục.
Công Tôn Phục hét thảm một tiếng, trong nháy mắt mồ hôi lạnh ở trên trán chảy ròng ròng.
“Bỏ… bỏ qua cho tôi đi, tôi đồng ý cho cậu hết tất cả các sản nghiệp của gia tộc Công Tôn, để lại cho tôi một cái mạng, cầu xin cậu.” Công Tôn Phục cầu xin tha thứ.
“Tôi còn đang cho rằng ông là một người thà chết chứ không chịu khuất phục, không nghĩ đến ông lại không có cốt khí như vậy, làm họ hàng với loại người giống như ông, tôi cũng sợ bị mất mặt nữa là.” Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng.
“Cậu… cái tên ranh con này, vậy mà cũng dám dạy dỗ tôi, tôi là gia chủ của gia tộc Công Tôn, cậu cũng chỉ là cháu trai của một tên phế vật thôi…” Công Tôn Phục biết Lâm Thanh Diện đã không cho ông ta cơ hội, dứt khoát mở miệng mắng.
“Những lời nói này ông vẫn nên giữ lại để nói với Diêm Vương đi, ngày hôm nay qua đi, trên đời này sẽ không có gia tộc Công Tôn nữa.
Lâm Thanh Diện không tiếp tục nói nhảm nữa, trực tiếp vặn gãy cổ của Công Tôn Phục, sau đó liền mang theo thi thể của Công Tôn Phục nhìn về phía đám người của gia tộc Công Tôn.
Giờ phút này anh chính là tử thần đến từ địa ngục.
Những ai mang theo tội lỗi trên người đều sẽ bị anh giết chết.
“Cái tên này đã bị điên rồi, mọi người chạy nhanh đi!” Lúc này có người la lên một câu, sau đó đám người của gia tộc Công Tôn liền chạy tứ phía.
Lâm Thanh Diện trực tiếp quay tròn thi thể của Công Tôn Phục đập về phía những người đó.
Mấy người bình thường này ở trước mặt của một cao thủ nội kình đại thành, cho dù có chạy thì có thể chạy được bao xa chứ?
Những ánh sáng lóe lên trong đám đông, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên trên không ở vùng ngoại ô.
Ngày hôm nay Lâm Thanh Diện đại khai sát giới, đám người của gia tộc Công Tôn giống như là con cừu non đợi làm thịt, một người một người ngã xuống ở trên tay của Lâm Thanh Diện.
Cho dù bị người chấp pháp để mắt tới thì như thế nào chứ? Công Tôn Phục đã có thể làm ra tình trạng như thế này, nếu như Lâm Thanh Diện còn không chịu ra tay, cho dù có thực lực tận trời thì có ích lợi gì chứ.
Bành Vân bị ngã ở trên mặt đất, nhìn thấy Lâm Thanh Diện biến thành tu la đến từ địa ngục, liên tục thở dài, trong lòng của ông ta biết rất rõ ràng, sai lầm của Lâm Thanh Diện đã không thể nào nghịch chuyển được.
Giang Thu Nguyệt không hiểu tại sao mình lại lo lắng như thế, nhìn thấy Lâm Thanh Diện giết người của gia tộc Công Tôn, mặc dù là cô ta muốn ngăn cản, nhưng mà lại không có cách nào mở miệng. Dù sao thì ở trong lòng của cô ta, quả thật người của gia tộc Công Tôn rất đáng chết, hơn nữa cô ta lại lo lắng Lâm Thanh Diện bởi vì chuyện này mà bị tiểu đội chấp pháp để mắt tới.
Lần này Lâm Thanh Diện giết nhiều người như vậy, không biết chừng sẽ gặp phải loại trừng phạt gì.
Một hồi lâu sau, sau khi toàn bộ những người của gia tộc Công Tôn đều ngã trên mặt đất, Lâm Thanh Diện mới chậm rãi để tay xuống, không ngừng thở hổn hển.
Anh nhìn thoáng qua máu tươi ở trên tay mình, thuận tay giật quần áo ở trên người xuống lau lau, đi về phía của Giang Thu Nguyệt.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Thanh Diện nói.
Trong lòng của Giang Thu Nguyệt có vô số suy nghĩ đang xông lên đầu, có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Thanh Diện, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ nhẹ gật đầu với Lâm Thanh Diện, sau đó đi cùng với anh về phía xe ở bên kia.
Tất cả mọi người đều không nghĩ đến gia tộc Công Tôn hùng mạnh một thời liền lấy phương thức như vậy mà kết thúc lịch sử.
Đám người của gia tộc Công Tôn đi theo Công Tôn Phục tiến về vùng ngoại ô, những người còn sống sót cũng chỉ nằm trên một bàn tay, một gia tộc cao cấp bị giết chết hết chín mươi phần trăm, cho dù không sử dụng lực lượng Quan Lĩnh, vậy thì gia tộc Công Tôn cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Sau khi trở về, đầu tiên là Lâm Thanh Diện đi tắm rửa một cái, đổi một thân quần áo mới, sau đó anh lại gọi điện thoại video với Hứa Bích Hoài, nói với cô có lẽ là mình gặp phải một chút phiền toái, có thể là sẽ không về kịp bữa tiệc một trăm ngày của Lâm Nhất Nặc.
Lần này Hứa Bích Hoài cũng không trách móc Lâm Thanh Diện, mà là mang theo vẻ mặt lo lắng hỏi anh có nghiêm trọng lắm không. Lâm Thanh Diện nói không phải là phiền phức lớn gì, anh sẽ xử lý ngay thôi, chỉ cần có thời gian thì sẽ gọi video với Hứa Bích Hoài, kêu cô không cần phải lo lắng.
Sau đó anh lại gọi điện thoại cho Lâm Trung Thiên, nói với Lâm Trung Thiên chuyện gia tộc Công Tôn bị tiêu diệt.
Sau khi lâm trung tiên nghe thấy tin tức này, đương nhiên là khiếp sợ không có gì sánh nổi, nhưng mà lập tức liền vui mừng. Thù hận giữa bọn họ và gia tộc Công Tôn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã chấm dứt.
Lâm Thanh Diện cũng không nói cho Lâm Trung Thiên nghe chuyện mình đã giết người ở trước mặt của đội trưởng tiểu đội chấp pháp, dù sao thì có nói cũng không có tác dụng gì.
Anh biết là tiểu đội chấp pháp chắc chắn sẽ tìm đến cửa, đối phương sẽ cho mình trừng phạt như thế nào thì anh không biết rõ ràng, nhưng mà chỉ cần tính mạng gặp nguy hiểm, anh tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Chỉ cần người đến bắt anh không có tông sư, vậy thì anh đủ lòng tin chạy thoát.
Quy tắc của tiểu đội chấp pháp có thể ràng buộc cao thủ nội kình, nhưng mà cũng có thể ràng buộc tông sư.
Nếu như bọn họ thật sự muốn định cho mình tội chết, vậy thì Lâm Thanh Diện sẽ trốn đi, thẳng cho đến khi trở thành tông sư.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, anh biết là mình quả thật có chút xúc động.
Nhưng mà anh đến đây chính là vì đã báo thù, có thủ đoạn gì mà không dùng được, thù với gia tộc Công Tôn cũng đã báo rồi, vậy thì không có gì phải hối hận.
Anh đi tìm Giang Thu Nguyệt, nhờ Giang Thu Nguyệt hỗ trợ nghĩ cách đào hài cốt của Công Tôn Bác từ bên cạnh nhà vệ sinh gửi về nước, an táng trong mộ tổ của nhà họ Lâm.
Giang Thu Nguyệt không từ chối, chỉ là có chút lo lắng mà hỏi một câu: “Tiểu đội chấp pháp chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh, anh định làm như thế nào?”
Lâm Thanh Diện cười cười nói: “Giải pháp nhiều hơn là khó khăn, chờ sau khi bọn họ đến đây rồi lại nói, hỏi xem bọn họ muốn trừng phạt tôi như thế nào, nếu như muốn để cho tôi chết, vậy thì tôi sẽ trốn thoát. Dựa vào thực lực của Bành Vân mà xem, tiểu đội chấp pháp ở phố người H nước M còn chưa ngăn cản được tôi đâu.”
Giang Thu Nguyệt nghe thấy lời nói này của Lâm Thanh Diện, cũng không biết nên khen Lâm Thanh Diện lợi hại hay là nên trách móc anh, dám nói ra lời nói như thế này, trên thế giới này chỉ sợ là cũng không có mấy người.
Chạng vạng tối, Lâm Thanh Diện và Giang Thu Nguyệt ngồi ở trong phòng khách, Lâm Thanh Diện cầm quyển võ công bí tịch đó nhìn xem. Giang Thu Nguyệt có chút đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng sẽ đứng dậy một chút, nhìn ra phía cửa một chút, rồi lại ngồi xuống.
Lúc này Giang Trấn trở về từ bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ của Giang Thu Nguyệt, mở miệng hỏi: “Con gái, con bị cái gì vậy hả? Nhìn bộ dạng của con như là gấp rút lắm.”
“Ba, ngày hôm nay…” Giang Thu Nguyệt vừa muốn giải thích một chút chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Đúng lúc này có một trận tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó có bảy tám bóng dáng xuất hiện ở vị trí cửa.
Giang Thu Nguyệt biến sắc, cô ta biết là người của tiểu đội chấp pháp đã đến rồi.
Giang Trấn quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy bảy tám bóng dáng đó, hai mắt cũng trừng lớn.
Là hội trưởng của Tổng hội liên minh nước H, đương nhiên là ông ta biết thành viên của tiểu đội chấp pháp phố người H ở nước M là ai.
Ông ta cẩn thận nhìn chằm chằm vào mấy người này, trong lòng xác định nhiều lần, sau đó mới lẩm bẩm nói: “Toàn thành viên của tiểu đội chấp pháp ra mặt, cái này… cái này là xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì đây?”