Tất thảy mọi người đều bị tiếng hét của Chung Linh Nhi làm cho kinh ngạc, bọn họ đổ đồn ánh mắt vê phía Lâm Thanh Diện, cẩn thận quan sát người trông như vừa bước ra từ xã hội nguyên thủy này.
Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ đều có chút hoài nghi, vì dáng vẻ của Lâm Thanh Diện bây giờ thực sự quá khác biệt so với trước kia, nên phản ứng đầu tiên của hai bọn họ đều là cho rằng người này bày trò trêu đùa.
Lâm Trừng Hải nhìn chăm chằm vào Lâm Thanh Diện, sau đó nói to: “Anh là ai, sao lại dám giả mạo gia chủ đã qua đời của chúng tôi, anh muốn đến gây rối hay gì!”
“Tôi thấy anh ta chắc là người do nhà họ Triệu phái đến chuyên để phá rối nhà chúng tôi, tôi sẽ gọi người đến bắt anh ta lại cho một trận!” Lâm Hổ lạnh giọng hừ một tiếng, định gọi người ngay.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười, đi vào trong phòng khách, anh nói: “Sao, chẳng nhẽ mấy người đều muốn tôi chết đến thế à?”
Chung Linh Nhi đứng gân Lâm Thanh Diện nhất, mặc dù khuôn mặt của Lâm Thanh Diện đã bị bộ râu che mất, nhưng giọng nói và ánh mắt lại không thay đổi nhiều, Chung Linh Nhi ngay lập tức xác định chắc chắn người trước mặt mình chính là Lâm Thanh Diện.
Cô khóc lóc giơ tay ra ôm lấy Lâm Thanh Diện, nghẹn ngào nói: “Anh ãy chính là Lâm Thanh Diện, không sai được đâu. Đồ đáng ghét nhà anh, anh có biết nửa năm qua bọn em đã khổ sở thế nào không, sao bây giờ anh mới quay lại, em muốn đánh anh một trận quá mà, huhuhu”
Lâm Thanh Diện xoa đầu Chung Linh Nhi, anh nói: “Khiến em phải lo lẳng rồi, đợi anh giải quyết xong chuyện ở đây em hãng trách anh nhé, được không?”
Chung Linh Nhi lau nước mắt, gật đầu đồng ý với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đi thẳng về phía Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ, những gì họ nói vừa nãy, Lâm Thanh Diện đều đã nghe thấy hết, không cần biết hai người này có mục đích gì, nhưng họ đều khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy vô cùng chán ghét.
Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của Lâm Thanh Diện, hơn nữa giọng nói vừa nãy hoàn toàn giống với Lâm Thanh Diện, cuối cùng hai người này mới phản ứng lại được, đây chẳng phải là diễn trò gì cả, mà người trước mặt họ thực sự là Lâm Thanh Diện!
“Gia... gia chủ, thực sự là anh sao, đúng là trời thương nhà họ Lâm chúng ta, bây giờ gia chủ đã trở về rồi, nhà họ Lâm cuối cùng cũng có hi vọng rồi!" Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Trừng Hải thay đổi nhanh như chớp, mặc dù hẳn ta không hiểu sao Lâm Thanh Diện có thể sống sót được, nhưng tình cảnh lúc này không cho hắn ta được do dự.
Trong lòng Lâm Hổ cũng kinh ngạc vô cùng, Lâm Thanh Diện đã chết nửa năm bây giờ lại có thể sống sót trở về, đây quả thực giống như một giấc mộng vậy.
Hắn thấy Lâm Trừng Hải khuôn mặt đầy kích động để thể hiện niềm vui của mình trước Lâm Thanh Diện, nên hắn cũng vội vàng nói theo: “Gia chủ, anh có thể quay lại thế này quả thực là vô cùng may mắn, những lời chúng tôi nói lúc trước đúng là đại nghịch bất đạo, tôi bằng lòng nhận mọi sự trách phạt của gia chủ”
*Xin gia chủ hãy trách phạt!” Lâm Trừng Hải cũng cúi người trước Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hẳng giọng, không phải anh tức giận vì hai người kia không chịu đưa chín mươi nghìn tỷ, trong hoàn cảnh này, người nhà họ Lâm tự lo cho mình cũng là chuyện thường, nhưng hai người này không nên vu khống cho Hứa Bích Hoài.
“Bích Hoài là người duy nhất biết tôi còn sống, thời gian này cô ấy thay tôi cai quản nhà họ Lâm, đã dốc hết sức mình rồi, nhà họ Lâm đến nay vẫn có thể đứng vững, hoàn toàn là nhờ công lao của cô ấy, vậy mà hai người lại vu khống cô ấy muốn độc chiếm toàn bộ quyền lực của nhà họ Lâm, chẳng nhẽ cô ấy lại không rõ bây giờ cả Kinh Đô đều đang để mắt đến nhà họ Lâm hay sao? Cho dù cô ấy có chiếm quyên thật, thì đổi lại được cái gì? Hai người nói cô ấy như thế thực sự khiến cho người ta đau lòng, nếu hôm nay tôi không quay về thì có phải hai người sẽ đuổi một người phụ nữ sắp sinh như cô ấy ra khỏi nhà họ Lâm luôn không?
Lâm Thanh Diện dùng từng câu từng chữ chất vấn hai người Lâm Trừng Hải, khiến hai người họ đổ mồ hôi lạnh sau gáy, trên người Lâm Thanh Diện tỏa ra một thứ uy lực vô hình, khiến cho họ không thế thở nối.
Con ngươi Lâm Hổ đảo quanh, sau đó hắn quỳ hẳn xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, nói: “Gia chủ, là do tôi không biết giữ mồm giữ miệng, dám suy đoán xằng bậy về phu nhân, đây là lỗi của tôi, cho dù gia chủ có trách phạt tôi như thế này, tôi cũng sẽ không có nửa lời oán trách”
Lâm Trừng Hải biết nếu bây giờ thái độ của hai người họ không tỏ ra thành khẩn một chút thì Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ nối cơn lôi đình, nên hắn cũng bắt chước quy xuống đất, xin Lâm Thanh Diện trách tội.
Lâm Thanh Diện liếc qua hai người họ một cái, rôi thờ ơ nói: “Niệm tình hai người có công duy trì gia nghiệp nhà họ Lâm, tôi tạm thời tha cho hai người lần này, mỗi người chịu phạt 100 roi, nếu sau này còn để tôi nghe thấy mấy lời như thế nữa thì đừng có trách tôi vô tình”
Lúc Lâm Thanh Diện xử phạt hai người Lâm Trừng hải, có một bóng dáng âm thâm đi đến bên cạnh ông Độ, đưa cho ông một tập hô sơ, nói gì đó với ông rôi lại quay người bỏ đi.
Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ nghe thấy chỉ cần chịu phạt 100 roi, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc ấy, ông Độ đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, ông nói: “Chỉ phạt 100 roi e là quá nhẹ nhàng với họ đấy, Lâm Thanh Diện, trong khi cậu không có ở đây, hai người này đã cấu kết với nhà họ Triệu và nhà hộ Tôn, lan truyền tin đồn, gây mâu thuẫn khắp nơi trong nội bộ nhà họ Lâm, lương tâm của họ đã bị chó ăn mất rồi”
Lâm Trừng Hải và Lâm Hố mặt mày biến sắc, không ngờ ông Độ lại nói như vậy.
Lâm Trừng Hải lập tức lên tiếng: “Ông Độ, ông đừng có ở đây ngậm máu phun người, tôi thừa nhận những lời tôi đã nói liên quan đến phu nhân, là do tôi mồm nhanh hơn não, nhưng ông nói tôi câu kết với nhà họ Triệu và nhà họ Tôn thì đúng là oan uống quá!”
Lâm Hổ cũng vội vàng biện minh: “Ông Độ bình thường chúng tôi cũng chỉ đả động đến ông mấy câu, ông không cần phải dùng thủ đoạn nham hiểm như thế để hãm hại chúng tôi chứ?”
Ông Độ lạnh lùng hăng giọng, ông vứt trực tiếp tập hồ sơ trong tay xuống, mấy bức ảnh rơi xuống mặt đấy, trong ảnh là cảnh tượng hai người Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ đang thỏa thuê ăn uống no say với gia chủ nhà họ Triệu và nhà họ Tôn.
“Tôi đã tìm được chứng cứ rồi, các người chắc chăn đây là tôi đang hãm hại hai người chứ?” Ông Độ lạnh lùng lên tiếng.
Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ nhìn những bức ảnh trên mặt đất, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, họ không ngờ ông Độ lại âm thầm phái người theo dõi họ.
Ông Độ quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói với anh: “Từ hai tháng trước phu nhân đã cảm giác được hai người này có điều gì giấu diếm nên đã cho tôi âm thầm điều tra, không ngờ hai người họ lại thực sự làm chuyện phản bội lại nhà họ Lâm, chẳng trách họ luôn vu khống cho phu nhân”
Đôi mắt Lâm Thanh Diện hơi nheo lại, như phát ra sát khí chết người.
Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ đều tỏ ra ăn năn, Lâm Hổ vội vàng xin tha: “Gia chủ, tôi chỉ là nhất thời hô đồ mà thôi, anh biến mất đã nửa năm, chúng tôi đều tưởng anh đã chất rôi, nhà họ Lâm lần này xong rồi, tôi làm vậy cũng chỉ là vì muốn sống sót mà thôi”
“Anh ta nói đúng đấy, bây giờ anh đã quay lại rồi, chúng tôi nhất định sẽ biết đường hối cải, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không thay lòng phản bội nhà họ Lâm” Lâm Trừng Hải giọng run rẩy nói.
Lâm Thanh Diện bĩu môi đáp lại: "Đây không phải lý do mấy người phản bội nhà họ Lâm”
Nói xong, Lâm Thanh Diện trực tiếp bóp lấy cổ hai người, nhấc họ từ dưới đất lên, sau đó dùng lực, “rắc” một tiếng, bẻ gãy cổ họ.
Kẻ dám phản bội, tuyệt đối không tha.