Sáng sớm hôm sau.
Thư Hân tỉnh dậy khỏi giấc mộng, chuyện đầu tiên chính là kéo chăn, kiếm tra thân thể của mình.
Thấy quần áo trên người không mất cái nào, mặt cô ta lập tức lộ ra biểu cảm thất vọng.
“Thiếu chủ hẳn không phải phương diện đó có vấn đề gì chứ? Tối qua có cơ hội tốt như vậy, anh lại không làm gì?” Thư Hân thì thào.
Cô ta bước xuống giường, lắc lắc cổ, cảm thấy có chút cứng ngắc, sau đó bèn ra khỏi phòng.
Chính vào lúc này, cô ta bỗng nhiên nhớ ra gì đó, mặt lập tức ửng đỏ: “Nếu mình không nhớ lâm, mình nhớ tối qua mình muốn đi vệ sinh, nhưng thân thể lại không có sức lực, còn cầu xin thiếu chủ giúp mình…”
Nghĩ vậy, Thư Hân vội cúi đầu nhìn quân mình, xác định mình chưa tè ra quần, hoặc là tè xong rồi hong khô mới thâm thở phào nhẹ nhõm.
Đã không tè ra quần, tối qua cô ta lại uống say không cách nào đến nhà vệ sinh, vậy thì chỉ có khả năng là Lâm Thanh Diện giúp cô ta…
Nghĩ tới đây, Thư Hân liền cảm thấy mặt nóng như lò lửa, cho dù cô ta là ả đào trong giới tình trường và giới kinh doanh đã lâu, nhưng lúc này vẫn có chút khó che giấu xấu hổ.
Thật lâu sau, Thư Hân đợi mình bình tĩnh lại mới đi ra ngoài.
Cô ta vừa bước ra đã nhìn thấy Lâm Thanh Diện cũng từ trong phòng đi ra, mặt lập tức lộ ra nụ cười xấu xa, đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Thiếu chủ, tối qua anh…có làm gì không?”
Lâm Thanh Diện lườm cô ta, nói: “Không có.”
“Ai ya, anh đừng lừa tôi mà, tôi nhớ rõ ràng tôi qua mình muốn đi vệ sinh, lúc đó ngoại trừ anh giúp tôi, bản thân tôi nhất định không cách nào đi được, thậm chí có khả năng ngay cả quần cũng không cởi nổi, anh còn nói không làm gì tôi, thiếu chủ, anh thật xấu” Thư Hân cố ý nói.
Lâm Thanh Diện lập tức lộ ra chút ngượng ngùng, khẽ ho hai tiếng, nói: “Cô đừng nói linh tinh, cô đi vệ sinh liên quan gì tới tôi”
Thư Hân đi tới trước mặt anh, vươn tay giữ cổ áo anh, cười nói: “Thiếu chủ, Hân Nhi hiểu, anh đã không muốn nói, vậy Hân Nhi cũng không nói nữa, đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta…
Cô ta vừa nói xong, một người phụ nữ bước ra khỏi căn phòng khác, người phụ nữ đó thấy Lâm Thanh Diện và Thư Hân gần như là đang thân cận, vội xoay người muốn quay vào phòng.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy người đó, lập tức nói: “Cô tới đây một chút”
Người phụ nữ đó có chút bất đắc dĩ, chỉ đành đi vê phía hai người họ.
Thư Hân mặt đây kỳ quái nhìn người phụ nữ, người đó là quản lý phòng nhân sự công ty họ, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây.
“Giải thích với cô ta một chút, tối qua đã xảy ra chuyện gì” Lâm Thanh Diện nói.
Người phụ nữ đó khẽ ho hai tiếng, quay đầu nhìn Thư Hân, rõ ràng có chút sợ hãi.
“Nói” Thư Hân mở miệng.
“Tối…tối qua tôi trực ở công ty, lúc ra ngoài kiểm tra tắt điện, gặp phải anh này, anh này nói với tôi cô uống say, muốn đi vệ sinh, sau đó kêu tôi dẫn cô đi vệ sinh..” Người phụ nữ cẩn thận giải thích.
Sắc mặt Thư Hân lập tức xanh mét, cô ta không nghĩ tới, tối qua lại thật sự không xảy ra chuyện gì, vốn cho rằng Lâm Thanh Diện dẫn mình đến nhà vệ sinh rồi nhất định sẽ xảy ra chút chuyện xấu hổ lại thú vị, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại tìm người tới.
Cô ta u oán nhìn Lâm Thanh Diện, mắt đây phức tạp, đối với vị thiếu chủ này của mình, cô ta ban đầu chỉ nghĩ thân phận của anh đặc thù, cho nên muốn thử xem định lực của anh, loại chuyện tình một đêm, cô ta không kháng cự, huống chỉ đây còn là thiếu chủ của Quan Lĩnh.
Tuy nhiên cô ta không nghĩ tới, vị thiểu chủ này của mình lại thật sự kiên định như vậy, ngoại trừ vợ anh, lại không đụng tới bất kỳ người phụ nữ nào.
Điều này càng kích thích lòng háo thắng của cô ta, cô ta bây giờ đã không còn chỉ muốn xảy ra chuyện gì với Lâm Thanh Diện nữa, lòng tự tôn của cô ta nói với cô ta, cô ta nhất định phải chinh phục Lâm Thanh Diện, chỉ có như vậy cô ta mới có thể chứng minh sức hấp dẫn của mình.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiêu nữa, chuyện tối qua hẳn đã chọc tới Quách Kiện rồi, hản ta dường như đã dẫn người tới công ty các người làm loạn rồi”
Lâm Thanh Diện nói.
Thư Hân mặt đầy tức giận, trong lòng đang nghẹn ức, Quách Kiện còn đến gây phiên phức, vậy cô ta liên lấy Quách Kiện ra xả giận.
Tràn đầy kiêu ngạo liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, Thư Hân bèn xoay người đi tới phía khác hành lang.
Quản lý phòng nhân sự nhìn anh, sau đó cũng vội vàng rời đi theo.
Quách Kiện là tổng giám đốc công ty mỹ phẩm Phân Phương, tự cho rằng mình có địa vị nhất định trong giới mỹ phẩm, tối qua ông ta bị Lâm Thanh Diện đánh thành như vậy, sau đó lại nói xin lỗi, đương nhiên không thể cam lòng bỏ qua.
Tuy nhiên ông ta không rõ tập đoàn Lam Khẩu chỉ là lớp ngụy trang đối với bên ngoài của Thư Hân mà thôi, người phụ nữ này ngay cả nhà họ Hàn cũng không để trong mắt, sao có thể sợ một công ty mỹ phẩm nho nhỏ.
Vì để tăng thêm vài phần uy lực cho mình, Quách Kiện đặc biệt dẫn theo mấy tổng giám đốc cùng uống rượu hôm qua tới, họ cũng đã thương lượng rồi, so tài với tập đoàn Lam Khẩu, để Thư Hân hiểu rõ tổn thất của mình, như vậy tới lúc đó cô ta chỉ cần hối hận thì họ sẽ có thể đạt được lợi ích không nhỏ từ tập đoàn Lam Khấu.
Tuy nhiên, điều khiến họ không nghĩ tới là Thư Hân lấy ra thủ đoạn mạnh mẽ, chấn động tất cả mọi người.
Trải qua đàm phản cả buổi sáng, đám người Quách Kiện cuối cùng đều ủ rũ rời khỏi tòa nhà Lam Khấu, căn cứ theo lời phòng bảo vệ ở cửa tập đoàn nói, sau khi họ ra khỏi tòa nhà, chuyện đầu tiên làm chính là liên thủ hung hăng đập cho Quách Kiện một trận.
Chiều hôm đó, truyền thông liên báo cáo tin tức công ty mỹ phẩm Phân Phương vội vàng tuyên bố phá sản, ông chủ Quách Kiện nghỉ bỏ trốn.
Mà công ty của mấy người theo Quách Kiện cùng tới mặc dù không phá sản, nhưng cũng chịu đả kích không nhỏ, muốn có được lợi nhuận trong thời gian ngắn đã trở thành xa vời.
Chuyện của công ty mỹ phẩm Phân Phương đối với tập đoàn Lam Khấu mà nói chỉ có thể xem là một chuyện nhỏ, bất kể là Thư Hân hay là Lâm Thanh Diện căn bản đều chưa từng để chuyện này trong lòng.
Quách Kiện đã nhận trừng phạt, họ cũng sẽ không để ý chuyện này nữa.
Bây giờ chuyện trong lòng Lâm Thanh Diện để ý nhất vẫn là chuyện của Hứa Bích Hoài, vì vậy, anh phải nắm được Tô Thành Hải trước mới có thể tiến hành kế hoạch sau đó.
Trong phòng làm việc.
Lâm Thanh Diện và Thư Hân ngồi đối diện nhau.
Thư Hân đang pha trà, sau khi pha xong liền rót cho Lâm Thanh Diện một ly.
Lâm Thanh Diện uống một ngụm, mở miệng hỏi: “Bích Hoài bây giờ đang ở trong tay Tô Thành Hải, cho nên hắn không sợ gì cả, tôi muốn cướp Bích Hoài về thì phải nằm được Tô Thành Hải trước, cô có cách cụ thể nào không?”
Thư Hân cười cười, nói: “Nhà họ Hàn tôi cũng chưa từng để trong mắt, nhà họ Tô kém hơn nhà họ Hàn không ít, sao tôi có thể không có cách đối phó.”
“Thiếu chủ, chỉ cân anh đồng ý lấy thân báo đáp, tôi liên cho người đi diệt nhà họ Tô ngay, cứu người anh thương nhớ về, thế nào?” Thư Hân cười nói.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn cô ta, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, chính là chiến thần lệnh đại biểu cho quyền lực Quan Lĩnh.
“Thế nào, tôi bây giờ muốn kêu cô giúp tôi làm chút việc cũng cân thỏa mãn yêu cầu của cô sao?”
Thư Hân nhìn thấy chiến thân lệnh, sắc mặt lập tức thay đổi, ý thức được mình đùa hơi quá rồi, vì khoảng thời gian này Lâm Thanh Diện luôn biểu hiện rất dễ dãi, cô ta cũng sắp quên mất người trước mắt là nhân vật có quyền quyết định sống chết của cô ta.
Cô ta vội đứng dậy, cúi đầu với anh, mặt đầy tự trách: “Thiếu chủ, là tôi tự mãn, xin anh lượng thứ”
“Sau này đừng đùa như vậy nữa là được, trong lòng tôi chỉ có mình vợ tôi, nếu cô còn nói những lời như vậy thì đừng trách tôi không biết thương hương tiếc ngọc” Lâm Thanh Diện nói.
“Dạ” Thư Hân vội gật đầu.
“Nói xem cô có cách gì đối phó nhà họ Tô” Lâm Thanh Diện tiếp tục nói.
Lần này Thư Hân trở nên nghiêm túc, không đám đùa với anh nữa, nói: “Thực ra, muốn đối phó nhà họ Tô cực kỳ đơn giản, chỉ cần không chế những sản nghiệp huyết mạch của nhà họ Tô thì Tô Thành Hải sẽ chủ động đến cầu xin thiếu chủ”
“Mà trong tay tôi, vừa khéo có vài đơn hàng khá lớn của nhà họ Tô, nếu những đơn hàng này bị hủy, nhà họ Tô hẳn sẽ nghênh đón một thời kỳ cực kỳ căng thẳng”