Rể Quý Trời Cho

Chương 23: Đủ cho mày chết một trăm lần



Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng nhau đến nhà hàng mà Hứa Trai Hiệp đã đặt sẵn, vừa vào đã nhìn thấy Hứa Trai Hiệp ngồi ở đó.

Trong nhà hàng chỉ có một mình Hứa Trai Hiệp, Hứa Bích Hoài nghĩ có thể là anh ta đã bao cả cái nhà hàng này rồi, dù sao với tiền tài nhà họ Hứa, chút chuyện này vẫn có thể làm được.

Cô nghĩ như vậy, cảm thấy Hứa Trai Hiệp cũng khá có thành ý.

Hai người cùng đến trước mặt Hứa Trai Hiệp, Hứa Trai Hiệp thấy Lâm Thanh Diện cũng đi theo, lập tức cười nói: “Ôi, tên bỏ đi Lâm Thanh Diện cũng đến cùng à, có điều hôm nay tôi chỉ mời Hứa Bích Hoài ăn thôi, không có phần của anh đâu.”

“Đoán được, nên trêи đường tôi đã ăn bánh trứng rồi.” Lâm Thanh Diện trả lời.

Hứa Trai Hiệp không kìm được bật cười thành tiếng, trong lòng nghĩ tên vô dụng Lâm Thanh Diện này đúng thật là một kẻ nhu nhược, vậy mà có thể đoán được chỗ này không có phần của anh nên đã tự mua bánh trứng ăn.

Chuyện này nếu mà nói ra, sợ sẽ trở thành truyện cười của toàn bộ Hồng Thành mất.

Hứa Bích Hoài nhíu mày, cô vốn tưởng rằng Hứa Trai Hiệp chuẩn bị xin lỗi, thái độ với Lâm Thanh Diện cũng sẽ tốt hơn, không ngờ cậu ta vẫn không chút khách khí như vậy.

Cô ngồi xuống trước mặt Hứa Trai Hiệp, nói với Lâm Thanh Diện: “Anh cũng ngồi xuống đi.”

Hứa Trai Hiệp lập tức ngăn cản: “Ngại quá, em đã nói rồi, em mời chị ăn cơm, không có phần của anh ta, chỗ đó cũng không thể cho anh ta ngồi.”

Nói xong, anh ta vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa, nói: “Bỏ cái ghế này ra chỗ khác đi.”

Hai nhân viên lập tức đi đến, đem chiếc ghế rời đi.

Hứa Bích Hoài tức giận, cô đột nhiên cảm thấy, Hứa Trai Hiệp gọi cô đến đây không phải vì muốn xin lỗi cô, mà muốn gây rắc rối cho cô thì hơn.

“Hứa Trai Hiệp, em không cảm thấy như vậy rất quá đáng sao?” Hứa Bích Hoài chất vấn.

“Quá đáng? Đối xử với một tên bỏ đi như anh ta, em không đuổi thẳng anh ta ra ngoài là tốt lắm rồi, hơn nữa chị cũng biết được tiếng tăm của anh ta ở Hồng Thành này, anh ta có ngày hôm nay, đều là do bản thân vô dụng, không thể trách người khác được.” Hứa Trai Hiệp thản nhiên nói.

Tuy Hứa Bích Hoài tức giận, nhưng cũng không có cách nào để đòi lại mặt mũi cho Lâm Thanh Diện.

“Không sao đâu, anh đứng cũng được.” Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Trai Hiệp nhếch miệng, thầm nghĩ tên bỏ đi này đúng là đồ bỏ đi, bị đối xử như vậy rồi mà không dám kêu ca một câu nào.

Sau khi hai nhân viên phục vụ đem ghế trống đi, lén nhìn qua bên này, có một người nói: “Người kia đáng thương thật đó, đến ngồi cũng không thể ngồi.”

“Cậu không biết sao, đó là tên vô dụng nổi tiếng khắp Hồng Thành, Lâm Thanh Diện, anh ta là một tên ở rể, ở nhà không có chút địa vị nào, một tên ăn bám, người ta có thể đưa đến đây, cũng là giữ thể diện cho lắm rồi.”

“Vậy sao? Người đó là Lâm Thanh Diện sao, nếu nói như vậy, đúng thật là không có gì đáng đồng tình cả, dù tôi có thất bại như nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ ăn bám.”

***

Hứa Trai Hiệp không để ý đến Lâm Thanh Diện, anh ta rót cho Hứa Bích Hoài một ly rượu, cười nói: “Chị, hôm nay chúng ta bàn chính sự.”

“Chuyện triển lãm đồ cổ, là em nhất thời hồ đồ, em nghĩ thông rồi, chúng ta vốn là người một nhà, không cần thiết phải khiến mọi chuyện quá khó xử, vì vậy hôm nay em vô cùng có thành ý muốn xin lỗi chị.”

“Chúng ta uống cạn ly rượu này, ân oán trước kia xóa bỏ hết, từ nay về sau, em sẽ không gây phiền phức cho chị nữa.”

Hứa Trai Hiệp nói xong, nhấc ly rượu trong tay mình lên, làm một động tác mời.

Tuy ban nãy Hứa Bích Hoài có chút không hài lòng, nhưng cô nghĩ hôm nay mình đến đây là để hòa giải với Hứa Trai Hiệp, không thể khiến quan hệ của hai người trở nên tệ hơn được, bèn cầm ly rượu mà Hứa Trai Hiệp rót cho cô lên.

“Nếu đã như vậy, thì chị cạn đây.”

Hứa Bích Hoài uống sạch ly rượu trong tay.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện nhanh chóng ra tay, ngăn cản Hứa Bích Hoài lại.

Hứa Bích Hoài nghi hoặc nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: “Sao vậy?”

“Cậu ta cho thuốc vào rượu.” Lâm Thanh Diện nói.

Sắc mặt Hứa Bích Hoài thay đổi, nhanh chóng đặt ly rượu xuống.

Hứa Trai Hiệp nhìn Hứa Bích Hoài sắp uống ly rượu mà anh ta bỏ thuốc kia, kế hoạch của anh ta sắp thành công rồi, không ngờ lúc này Lâm Thanh Diện đột nhiên lại cản cô lại.

Hơn nữa tên này lại còn biết được anh ta đã bỏ thuốc vào, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.

“Con mẹ nó anh nói linh tinh gì vậy, rượu này tôi vừa mua, sao có thể hạ thuốc được, anh đến đây để gây rắc rối có đúng không, tôi thấy anh đang không muốn tôi và Hứa Bích Hoài làm hòa với nhau thì có!”

Hứa Trai Hiệp sốt ruột, lại đưa ly rượu cho Hứa Bích Hoài.

“Chị đừng nghe tên ngu ngốc này nói linh tinh, chỉ cần uống cạn ly rượu này, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ hết.”

Lâm Thanh Diện thấy anh ta suốt ruột như vậy, anh càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình nên cười khẩy.

Anh đẩy ly rượu qua đó, lạnh giọng nói: “Nếu như cậu đã nói trong ly rượu này không bỏ gì, vậy thì đổi hai ly cho nhau đi.”

Hứa Trai Hiệp lập tức sốt sắng, ly rượu anh ta đưa cho Hứa Bích Hoài đã hạ thuốc vô cùng mạnh, nếu thật sự đổi cho nhau, đêm nay thận của anh ta sẽ hỏng mất.

“Con mẹ nó đầu anh có vấn đề à? Mau chóng cút qua một bên, sớm biết như vậy đã cho người lôi anh ra ngoài rồi.” Hứa Trai Hiệp trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện.

Hứa Bích Hoài thấy Hứa Trai Hiệp như vậy, trong lòng cũng nghi ngờ anh ta có mưu đồ bất chính, cô càng không dám uống ly rượu đó nữa.

“Hứa Trai Hiệp, rốt cuộc em muốn làm gì?” Hứa Bích Hoài nhìn Hứa Trai Hiệp chất vấn.

“Muốn làm hòa với chị.” Hứa Trai Hiệp nói.

“Hừ, tôi thấy cậu đúng là chó không thay đổi được thói quen ăn phân, Lâm Thanh Diện, chúng ta đi thôi!”

Hứa Bích Hoài đứng dậy, kéo Lâm Thanh Diện rời đi.

“Hôm nay cho dù chị không uống ly rượu này, cũng đừng hòng có thể rời đi một cách dễ dàng.”

Đúng lúc này, một giọng cười chợt vang lên, ngay sau đó, một đoàn người tiến vào nhà hàng, bao vây xung quanh Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

Hứa Trai Hiệp thấy vậy, lập tức dùng mắt ra hiệu với Lưu Biên, rồi vui vẻ rời khỏi nhà hàng. Hứa Bích Hoài tốt xấu gì cũng là người nhà họ Hứa, những trường hợp như vậy anh ta không thích hợp để xuất hiện ở đó, hơn nữa anh ta cũng tin tưởng thủ đoạn của Lưu Biên, tin tưởng ngày mai Hứa Bích Hoài sẽ không còn trong trắng nữa.

Hứa Bích Hoài bị dọa một trận, cô không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô vô thức nhích lại gần Lâm Thanh Diện.

“Anh… anh là Lưu Biên!” Hứa Bích Hoài nhận ra người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang đi về phía cô, lập tức kêu lên.

“Không ngờ cô cũng khá có mắt nhìn đấy, có thể nhận ra tôi.” Lưu Biên cười nói.

“Vì… vì sao anh lại đưa người đến bao vây chúng tôi? Anh muốn làm gì?” Hứa Bích Hoài trở nên căng thẳng.

“Làm gì? Đương nhiên là làm cô rồi, chẳng lẽ cô tưởng rằng người của tôi sẽ chặt ngón tay vì cô nữa à, chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được?” Lưu Biên cười nhạo.

Hứa Bích Hoài run lên, lúc này cô mới hiểu, chuyện này là do Hứa Trai Hiệp và Lưu Biên hợp lại để bẫy cô.

“Mồm miệng của anh sạch sẽ một chút.” Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn Lưu Biên, lạnh lùng nói.

Lúc này Lưu Biên mới nhìn sang Lâm Thanh Diện, nhếch miệng nói: “Mày chính là Lâm Thanh Diện đấy à? Tiếng tăm vô dụng của mày tao cũng nghe qua không ít, tao muốn hỏi là có phải mày đã bị thiến thành thái giám rồi hay không? Nghe nói mày kết hôn với Hứa Bích Hoài lâu như vậy rồi, vẫn chưa động vào cô ta?”

Mọi người xung quanh lập tức bật cười.

Hai nhân viên phục vụ cách đó không xa cũng lén lút nhìn sang bên này, thấy Lâm Thanh Diện dám đấu khẩu với Lưu Biên, gương mặt lập tức tỏ vẻ khinh thường.

“Đầu óc của tên Lâm Thanh Diện này hỏng rồi à, chẳng lẽ anh ta không biết địa vị của Lưu Biên ở Hồng Thành hay sao, lại còn dám bảo Lưu Biên nói năng sạch sẽ, đúng là chán sống rồi mà.”

“Không những hèn nhát, mà còn không có não nữa, xem ra hôm nay anh ta chạy không thoát rồi, người đẹp như Hứa Bích Hoài, cũng bị tên ngu ngốc như anh ta hại rồi.”

Sắc mặt Hứa Bích Hoài trắng bệch nhìn Lưu Biên, tên tuổi của ba người đứng đầu giới ngầm của Hồng Thành cô biết rõ, một khi bị Lưu Biên nhìn trúng, muốn chạy cũng khó.

“Lưu Biên, chuyện lần trước là người của anh phạm pháp, bọn họ bị trừng phạt, là do họ tự tìm đến. Hôm nay nếu như anh dám động đến tôi, nhà họ Hứa sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Lúc này Hứa Bích Hoài không biết phải làm sao, chỉ có thể lôi nhà họ Hứa ra đe dọa Lưu Biên.

“Nhà họ Hứa? Ông đây chưa từng đặt nhà họ Hứa của mấy người vào trong mắt, cho dù ông già Hứa Mạn Tranh kia có đích thân đến đây, ông đây cũng vẫn sẽ chơi cô!” Lưu Biên nói.

“Anh!” Hứa Bích Hoài sốt ruột.

“Ngón tay của đàn em tôi không thể bị gãy một cách vô cớ như vậy được, cô làm người của tôi bị thương, mà vẫn còn có thể thoải mái tự tại, cũng khinh thường Lưu Biên này quá rồi đấy.”

“Anh… anh bỏ qua cho tôi, tôi có thể đền tiền cho anh, chỉ cần anh không động vào tôi, bây giờ tôi sẽ gọi người nhà họ Hứa mang tiền đến.” Hứa Bích Hoài có chút sợ hãi rồi, bắt đầu cầu xin Lưu Biên.

“Đền tiền? Được thôi, hôm nay cô phải mang một trăm năm mươi tỉ đến đây cho tôi, tôi sẽ không tính toán với cô nữa.” Lưu Biên cười nói.

Hứa Bích Hoài lập tức cảm thấy tuyệt vọng, một trăm năm mươi tỉ, cho dù là nhà họ Hứa, cũng không thể lấy ra một số tiền lớn như vậy ngay lập tức, chứ đừng nói là cô.

“Nếu như cô không thể đưa ra số tiền đó, vậy thì uống ly rượu kia, rồi ngủ với tôi một đêm, chuyện này coi như kết thúc.”

Lâm Thanh Diện bước lên phía trước một bước, để Hứa Bích Hoài ở phía sau lưng anh, lạnh lùng nói: “Tao thấy mày vội đi đầu thai lắm rồi, những lời ban nãy của mày, đã đủ để mày chết một trăm lần rồi.”

Lưu Biên thấy Lâm Thanh Diện lại đứng ra, không khỏi có chút mất kiên nhẫn, lên tiếng chửi: “Con mẹ nó, không có chỗ cho một thằng vô dụng như mày ở đây nói chuyện, ông đây không chỉ muốn chơi người phụ nữ của mày, mà còn muốn làm chuyện đó ở trước mặt mày, tên bỏ đi như mày, chắc là cũng thích được cắm sừng lắm nhỉ.”

“Muốn chết!” Lâm Thanh Diện không định phí lời với anh ta, muốn trực tiếp ra tay dạy dỗ Lưu Biên.

Hứa Bích Hoài thấy vậy, vội vã nắm tay anh lại: “Lâm Thanh Diện, anh đừng kϊƈɦ động, anh ta là Lưu Biên đó, chúng ta không dây vào được, thật sự không được, em…”

“Anh tuyêt đối không để chuyện như vậy xảy ra.” Lâm Thanh Diện kiên quyết nói.

“Mẹ nó, lúc này rồi còn có tâm trạng chém gió à? Anh em đâu, bắt hai đứa nó lại cho tao, đợi lát nữa tao chơi xong, bọn mày cũng sẽ có phần.” Lưu Biên nói.

Một đám người lập tứng hăng hái bắt Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lại.

Đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng vang lên tiếng bước chân rầm rập, ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen nhanh chóng chạy vào nhà hàng, bảo vệ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

Lưu Biên và đám anh em của anh ta cũng bị bao vây lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv