Rể Quý Trời Cho

Chương 1681: Tiến vào thành trung tâm



Nghe thấy cậu ta hỏi như vậy, Lâm Thanh Diện cũng không tiện nói gì, chỉ nói: “Tôi chưa từng vào trong đó, ngoài muốn đi vào xem thử, còn muốn trải nghiệm linh khí bên trong nồng đậm cỡ nào, lợi dụng năng lượng bên trong nâng cao thực lực của tôi, đây mới là mục đích chủ yêu nhất.”

Lâm Thanh Diện cảm thấy đây mới là lý do có sức thuyết phục nhất, cậu ta không có lý do gì không tin, nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, thiếu niên mới gật đầu, nói: “Vậy được, anh muốn làm chuyện xấu gì là không được đâu.”

Mục đích của Lâm Thanh Diện tự nhiên sẽ không nói ra, nếu như biết mục đích của Lâm Thanh Diện, thiếu niên này cũng sẽ không để Lâm Thanh Diện đi vào.

Lâm Thanh Diện theo thiếu niên đi vào Thành Trung Tâm, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, ở đây tu luyện một hai ngày, nhất định có thể đột phá Linh Thông Thánh Cảnh, nghe khẩu khí của Dao Trì, tới lúc đó nếu như muốn tiến vào Thành Trung Tâm thì không có khó như vậy rồi.

Tới đầu phố của Thành Trung Tâm, người qua qua lại lại đều là nhân sĩ chính phái, theo như Liễu Lâm giới thiệu, người ở đây đều là người của chính phái, có ranh giới với tà phái.

Theo Liễu Lâm đi tới trước một phủ đệ cực lớn, Liễu Lâm nói: “Đây là nhà tôi.”

Ở trên tấm biển to đó, nhìn thấy hai chữ cực lớn ‘Liễu Phủ’.

Tộc trưởng Linh tộc, người có thân phận hiển hách này, tất nhiên biết người đằng sau tà phái là ai, có thể móc với tuyến này thì có thể tìm được người đứng sau của tà phái, điều đó đối với việc cửu Nặc Nặc cũng có giúp đỡ rất lớn.

Ít nhất có một điểm không có vấn đề, không thể tiếp cận, cũng có thể nhanh chóng hiểu rõ thân phận.

Nhìn thấy Liễu Lâm bọn họ đi vào, hạ nhân cung kính chào hỏi, mà còn chưa có tới sảnh chính, một người mặc trang phục của quản gia đi tới, nói: “Thiếu gia, lão gia tìm cậu, ở hậu hoa viên.”

Liễu Lâm quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Đưa Mộc Quang công tử tới phòng cho khách ăn uống nghỉ ngơi.”

Nói nhỏ ở bên tai Lâm Thanh Diện: “Anh đợi tôi một lát, tôi dẫn tôi tới chỗ tốt tu luyện.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, thiếu niên này là thật sự xem Lâm Thanh Diện là bạn, anh cảm thấy thời gian ngắn như vậy, Lâm Thanh Diện có thể bỏ lại những người kia, vậy thì chứng minh thực lực của Lâm Thanh Diện cũng không yếu.

Kết bạn với người như này, cậu ta một chút cũng không thiệt, Lâm Thanh Diện gật đầu, quản gia khách sáo nói với Lâm Thanh Diện: “Mộc công tử, mời cậu đi theo tôi.”

Lâm Thanh Diện đi theo quản gia, nhìn thiết kế của nơi này, mọi thứ đều là đồ tốt, người quản gia này đối với Lâm Thanh Diện ngược lại tò mò, ở đây chưa từng gặp Lâm Thanh Diện, có điều Thành Trung Tâm của Thiên Giới cũng rất lớn, chưa từng gặp cũng là chuyện bình thường.

Quản gia sắp xếp chỗ ở cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cũng không muốn ở đây lâu, chuyện bên ngoài còn đợi anh đi xử lý, có điều có một điểm là thật, nếu đã tới rồi thì phải làm rõ đường ranh giới giữa chính phái và tà phái rốt cuộc nằm ở đây, muốn tới tà phái, không thể đi ở cửa chính của tà phái, đó là ở bên chính phái.

Liễu Lâm đi tới hậu hoa viên mà ba cậu ta – Liễu Sơn Thanh ở, bộ dạng ba lăng nhăng, ở đằng sau gọi một tiếng: “Ba, ba tìm con?”

“Cái thằng nhóc thối, ba nói với con là không được chạy lung tung, đặc biệt là đừng đi ra bên ngoài, con thì không nghe, cùng mấy đứa bạn vô tích sự đó của con đi ra ngoài, con muốn làm ba tức chết sao?”

“Còn không phải là người con trai nuôi Lăng Húc đó của ba nói muốn tìm bí tịch, dụ con ra ngoài, còn dẫn mấy người, có điều cũng không sao, ba đừng lo lắng nhiều như vậy.” Liễu Lâm nhỏ giọng giải thích, Liễu Sơn Thanh thường xuyên gầm lên với cậu ta như vậy, có điều cậu ta đều quen rồi, chỉ cần nhỏ giọng nhận sai, ba của cậu ta sẽ không làm gì cậu ta cả.

“Cái tính khí này của con, rốt cuộc là Lăng Húc người ta dẫn con ra ngoài, hay là chủ ý rách của bản thân con, sao không nhìn thấy nó và con cùng trở về, ba thấy con chính là nói dối.”

Liễu Lâm vừa nghĩ, trong lòng nói mình chỉ mãi nói chuyện với Lâm Thanh Diện, vậy mà quên mất mấy người kia, có điều bọn họ tự biết trở về, không cần quá lo lắng.

Huống chi mấy người bọn họ ở cùng nhau, sẽ không có chuyện gì.

Vội nói: “Con còn không phải là vì tìm bí tịch đó sao, có điều rất nhanh thì có thể tìm được rồi, ba yên tâm, con nhất định sẽ giao bí tịch vào tay ba, tới lúc đó khi luyện thành, đối phó với tà phái tự nhiên dễ dàng.”

Liễu Sơn Thanh nhíu chặt mày, hỏi đầu đuôi sự việc, đoán trước lũ trẻ quậy phá, mấy người bọn họ cũng có thể lấy được bí tịch về tay, vậy thật sự là nực cười.

Cái tên Mộc Quang này ngày cả nghe cũng chưa từng nghe qua, ông ta sao lại ở ý chứ.

Liễu Sơn Thanh thở dài một tiếng, nói: “Muốn đánh bại tà phái, đâu có dễ như vậy, điều quan trọng nhất là cứu cô bé có Thánh Linh Chi Thể kia ra ngoài, chỉ có lực lượng và thiên phú ẩn giấu trên người cô ta, sau khi tu luyện thành công mới có thể đánh bại người của tà phái, nhưng chúng ta lại chưa cứu được cô bé đó ra, không biết tới khi nào.”

Nghe thấy Liễu Sơn Thanh nói như vậy, Liễu Lâm đều có hơi buồn bực, lời này Liễu Sơn Thanh không chỉ nói một hai lần, nhiều rồi không có thú vị nữa, tai cũng mọc nấm rồi.

Bây giờ chuyện cậu ta phải làm là lấy lại miếng ngọc bội ở trên người Lâm Thanh Diện để đi ra ngoài trả cho người ta, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc xuất hành bình thường của người ta.

“Ba, con, cái đó, con lui xuống trước, con đi xem thử Lăng Húc bọn họ trở về hay chưa, đừng gặp nguy hiểm gì thì không hay rồi.”

Liễu Sơn Thanh còn muốn nói cái gì đó, chỉ nhìn thấy Liễu Lâm chạy ra ngoài rồi, ở Thành Trung Tâm này, tự nhiên không có ai sẽ bắt nạt cậu ta, nhưng tới nơi khác thì không nhất định, ngoài chạy hơi nhanh một chút thì không có ưu thế gì, người làm ba như ông ta đều lo lắng thay cho cậu ta.

Lâm Thanh Diện ở trong phòng chờ đợi, nghe thấy có tiếng bước chân, còn chưa mở cửa, Liễu Lâm đã đẩy cửa ra, đi tới trực tiếp hỏi Lâm Thanh Diện: “Ngọc bội đó đưa cho tôi, tôi đi trả cho người ta.”

Lâm Thanh Diện giao miếng ngọc bội màu xanh đen đó cho Liễu Lâm, nói: “Tôi đi cùng cậu đi.”

Liễu Lâm suy nghĩ, nói: “Như vậy cũng tốt, anh đối với nhà tôi không quen thuộc, ở đây khá nhàm chán, vừa hay cùng đi, tôi có thể dẫn anh tới nơi bình thường chúng tôi hay tu luyện, đó là thánh địa tuyệt vời.”

Nghe thấy Liễu Lâm nói như vậy, Lâm Thanh Diện rất bằng lòng, trực tiếp đi theo Liễu Lâm ra ngoài, xuyên qua con đường sầm uất, trực tiếp đi vào trong một con ngõ, có một căn nhà nhỏ, Liễu Lâm đi tới gõ cửa, nói: “Chị Ngọc, mở cửa.”

Người nhà này trông hơi mộc mạc đơn giản, sau đó một cô gái mặc chiếc váy màu phấn đi tới mở cửa, vóc dáng yểu điệu, gương mặt xinh đẹp.

Lâm Thanh Diện từng thấy rất nhiều mỹ nữ nhàn nhạt mỉm cười thể hiện sự lịch sự, Liễu Lâm vội lấy ra ngọc bội, nói: “Trả ngọc bội cho chị, chị Ngọc, đúng rồi, tên Lăng Húc kia còn chưa trở về sao?”

“Chưa nhìn thấy người trở về, không phải là cùng cậu đi ra ngoài sao?”

Lăng Ngọc ngạc nhiên nhìn Liễu Lâm, Liễu Lâm nhìn thấy Lăng Ngọc lo lắng, vội nóil: “Không cần lo lắng, cậu ta chỉ là hiếm khi ra ngoài một chuyến, ở bên ngoài chơi vui quên trở về thôi, không cần quá để ý.”

Nhìn ngọc bội trong tay, lại liếc nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi Liễu Lâm: “Ngọc bội của tôi là cho công tử này dùng sao?”

“Cô nương nói không sai, may nhờ có ngọc bội của cô, tôi mới có thể đi vào.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv