*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Niệm nghe thấy lời nói này cũng trực tiếp nói ra luôn rồi, mọi người đều biết Lục Hân có tâm tư của tự mã chiêu cần gì phải nói nữa, Mạc Niệm chỉ là thấy những người phụ nữ đều thích Lâm Thanh Diện, cho nên lần này cô ta cảm thấy Lục Hân chắc chắn đã thích Lâm Thanh Diện, cho nên mới có loại suy nghĩ này.
Lục Hân cũng không phải là nghĩ như vậy, chỉ là có ấn tượng tốt với Lâm Thanh Diện, nhưng mà chưa nói tới thích, huống hồ gì nhìn thấy Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện bên nhau vô cùng xứng đội, cô ta cũng không đành lòng chia rẽ.
Cô ta thật sự muốn tìm một người để sống cùng với mình, Đống Hoa không tệ đó, nhưng mà gia cảnh của Đổng Hoa quá tốt rồi, nếu như mình và Đổng Hoa ở bên nhau, vậy thì sẽ rất mệt mỏi.
Ở cùng với Đồng Hoa có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất thì không cần phải lo cơm áo gạo tiền, nhưng sự trả giá của việc không lo chuyện cơm áo đó chính là làm cho mình không có vị trí trong cuộc hôn nhân sau này.
Chỉ cần suy nghĩ tới những chuyện này thì Lục Hân đã đánh trống lại quân, cô ta cũng không nên ở cùng với Đổng Hoa, chuyện hôn nhân vốn dĩ không đơn giản giống như việc hai người chơi đùa với nhau, mà nó là chuyện của hai gia đình, hôn nhân không tốt có thể liên lụy đến người trong nhà.
Muốn sống, muốn tìm chồng, những chuyện mạo hiểm như thế này cô ta phải suy nghĩ cho chu đáo. Trong lòng của Mạc Niệm cứ đang suy nghĩ tào lao cái gì đó, cô ta cũng không muốn quan tâm tới. Ánh mắt trực tiếp nhìn về phía võ đài, hi vọng là có thể tìm được một chàng trai thanh tú, dáng dấp đẹp mắt một chút, công phu tốt một chút, suy nghĩ một chút là có thể gả đi rồi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện giúp người khác làm loại chuyện này, nhưng mà đứng từ góc độ bạn bè mà suy nghĩ, nếu như người ngoài mời anh thì anh không đồng ý đến đâu?
Đổng Hoa ở bên cạnh, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào võ đài, nhìn những người xung quanh đã qua mấy hiệp rồi cũng không có người nào dám bước lên.
Đổng Hoa trực tiếp bước lên võ đài, lúc nhìn thấy Đổng Hoa, Lục Hân lập tức đứng dậy, hơi kinh ngạc.
Sao Đổng Hoa có thể là đối thủ của Lâm Thanh Diện được chứ, đây qua thật là trò cười, anh ta muốn lên không phải là muốn tìm tại vạ cho mình hả, loại chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?
“Tôi nói là tôi luận võ chọn rể, anh tới làm cái gì hả, sao anh lại có thể là đối thủ của anh ta được chứ?” Lục Hân trực tiếp đứng lên võ đài, chất vấn Đổng Hoa.
Lâm Thanh Diện nhíu mày nhìn Lục Hân: “Cô muốn luận võ chọn rể, chẳng lẽ cô còn muốn tìm người nào nữa hả? Trước đó đâu có quy tắc này đâu.”
Lục Hân không thể phản bác lại câu hỏi này của Lâm Thanh Diện, lúc này Đồng Hoa lại cười cười đi đến bên cạnh Lục Hân, anh ta nói: “Tôi có thể đánh thắng được hay không thì phải đánh mới biết được, bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu ra tay mà, tại sao cô cứ luôn phủ định tối thế, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi không phải là người đó, hoặc là tôi không xứng cưới cô?”
Mặt của Lục Hân lập tức đỏ lên, ấp úng nói: “Tôi không có ý đó, chẳng qua là tôi cảm thấy vóc dáng của anh xương nhỏ không đánh nhau được, nếu như mà làm anh bị thương thì tôi cũng không có tiền bồi thường cho gia đình anh đâu”
Vất vả lắm gia đình của bọn họ mới có thể kiếm được một chút tiền, nếu như bởi vì chuyện này mà bị thương, có phải là mình sẽ bồi thường tiền không đây? Cô ta không muốn phải làm ăn lỗ vốn như vậy đâu.
“Tôi sẽ không bị thương, cho dù có bị thương cũng không cần phải quan tâm đến, đó chính là chuyện của bản thân tôi, tại sao cô phải chịu trách nhiệm?” Đổng Hoa rất có trách nhiệm mà nhìn Lục Hân, thỉnh thoảng còn chớp mắt mấy cái, có ý trêu chọc.
“Tôi thấy anh vô lại lắm đó!” Lục Hân nổi giận đùng đùng nói: “Dù sao thì đây cũng là anh nói đó, tôi không bồi thường tiền đâu.”
Thật ra thì trong lòng của cô ta có chút sợ hãi, sợ là Đổng Hoa sẽ thắng, nhìn vóc người nhỏ bé nhưng mà cũng chưa từng nhìn thấy người ta thật sự ra tay đánh nhau.
Ngay từ đầu cô ta cũng cho là Lâm Thanh Diện không có công phu gì hết, đến cuối cùng còn gây ra trò cười, cô ta chỉ hi vọng lần này Lâm Thanh Diện có thể không chịu thua kém, đừng để Đổng Hoa thắng.
Có điều là cái này cũng chỉ là mong muốn đơn phương của cô ta, làm sao cô ta biết được Lâm Thanh Diện và Đổng Hoa đã thương lượng xong xuôi hết rồi, trong lòng của Lâm Thanh Diện muốn phải hoàn thành vụ hôn sự này, vậy thì có chỗ nào sai sót được chứ?
Quả nhiên là đi lên đánh chưa được mấy chiếu Lâm Thanh Diện đã thua rồi.
Thật ra thì lúc Lâm Thanh Diện và Đồng Hoa so chiều với nhau, không ngờ tới Đổng Hoa còn có năng lực mạnh như thế, mặc dù anh ta không có tu vi, nhưng mà võ công lại rất tốt, đương nhiên là muốn đối phó với Đổng Hoa thì Lâm Thanh Diện cũng không cần phải dùng tu vi, huống hồ chi anh cũng đã muốn bại bởi Đổng Hoa rồi.
Hứa Bích Hoài nhìn tất cả những thứ này, hiểu ý cười cười, cuối cùng chuyện này cũng đã thành công rồi. Trong lòng của Hứa Bích Hoài có không ít tâm sự, cô muốn để những người phụ nữ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện đều có một kết quả tốt, để bọn họ không quấn lấy Lâm Thanh Diện nữa.
Lúc này Hứa Bích Hoài đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, chỉ hi vọng là bên cạnh Lâm Thanh Diên chỉ có một mình mình.
Chỉ cần phụ nữ ở bên cạnh Lâm Thanh Diện tìm được một kết quả tốt, vậy thì tất cả mọi người đều là bạn bè của nhau, muốn giúp đỡ gặp nhau cái gì đó cũng không cần phải xấu hổ, ở trong mắt của Hứa Bích Hoài, những người phụ nữ dây dưa với Lâm Thanh Diện ở bên cạnh Lâm Thanh Diện đều là những người có suy nghĩ sâu xa với Lâm Thanh Diện.
Trước kia lúc còn ở trên Trái Đất, không để ý như thế nào, nhưng mà lần này thiếu chút nữa đã mất đi Lâm Thanh Diện, thiếu chút nữa đã không thể gặp anh, trong lòng của Hứa Bích Hoài đã cảm thấy thời gian chung đụng giữa mình với Lâm Thanh Diện thật sự quá ít, hắn nên tạo thêm thời gian cho 2 người mới được.
Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện cùng nhau tu hành, chỉ cần cảnh giới đạt đến trình độ nhất định, mọi người bắt tay lại với nhau chắc chắn có thể cứu được con gái, và chính là suy nghĩ trong lòng Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài cũng biết là mình không thể lập tức nói những suy nghĩ này cho Lâm Thanh Diện nghe.
Trước kia mình dịu dàng hiền thục, mặc kệ bên cạnh của Lâm Thanh Diện có phụ nữ không, bỗng nhiên lại nói là không thích ở bên cạnh Lâm Thanh Diện có phụ nữ, sợ là Lâm Thanh Diện sẽ không thích ứng kịp.
Loại chuyện này cũng chỉ có thể tiến hành theo thời gian, chậm rãi nói cùng với anh, tình anh em cái gì đó, bạn bè đơn thuần cái gì đó, tất cả những thứ này đều là giả.
Bây giờ ở trong mắt của Hứa Bích Hoài, giữa nam và nữ không có tình bạn bè đơn thuần.
Cô còn nhớ rõ ánh mắt của Dao Trì khi nhìn cô, mặc dù là Dao Trì đã cứu được Hứa Bích Hoài, nhưng mà Hứa Bích Hoài có thể nhìn thấy được sự ghen tị và ghen tuông từ trong mắt của cô ta.
Cái này khiến cho Hứa Bích Hoài có cảm giác vô cùng không an toàn, Dao Trì là một người phụ nữ xinh đẹp lại ưu tú như thế, nếu như cứ lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh Lâm Thanh Diện trong một khoảng thời gian dài, ai có thể đảm bảo cả đời này Lâm Thanh Diện sẽ không thay đổi tâm tư.
Nhớ tới những chuyện này, Hứa Bích Hoài không khỏi hít một hơi thật sâu, trực tiếp đi đến phía võ đài. “Tôi còn cho là không có người nào có thể đánh thắng được chồng tôi, không ngờ tới Đổng công tử lại cao hơn một chiều, vậy thì cô gái này đã là của anh rồi”