Rể Quý Trời Cho

Chương 1470



“Dược Thần Cốc trước giờ yên tĩnh vắng vẻ, lần này đi nhiều người như vậy, sợ rằng tới lúc đó sẽ trở nên náo nhiệt rồi.’ Lâm Thanh Diện cười rồi nói.

Bởi vì lúc này, Lâm Thanh Diện còn không biết, đám người Chu Tước đã đi trước một bước, đã tới Dược Thần Cốc.

Từ ngày hôm đó ở Chúng Thần Điện, sau khi Lâm Thanh Diện nói toàn bộ những chuyện mà Dao Trì trong Lạc Thạch Hồng nói cho mọi người, tất cả mọi người trong lúc kinh ngạc thì đồng thời cũng ý thức tới sự nhỏ bé của mình.

Những người này vốn chính là người có thiên phú cực cao, mà người như này không cam tâm tụt lại so với người khác, vì thế, bọn họ đã quyết định, nắm chắc thời gian, mau chóng nâng cao tu vi của bản thân.

“Đi thôi, Bích Hoài, chị em chúng ta lâu rồi không gặp, hay ra ra ngoài đi dạo phố, sáng mai tiếp tục tới Dược Thần Cốc, cô thấy như nào?” Lương Cung Nhạn Sương nói với Hứa Bích Hoài, ngược lại còn chủ động khoác tay của Hứa Bích Hoài.

“Được, đương nhiên có thể.”

Vừa nói tới đi dạo phố, trên mặt Hứa Bích Hoài liền lộ ra nét cười.

Trấn nhỏ này tuy không lớn, nhưng trung tâm thương mại gì đó ngược lại là có, túi xách quần áo của các thương hiệu nổi tiếng, cũng là trải đầy trước mắt.

Một nhóm bốn người đi trên trấn nhỏ, lập tức thu hút được ánh mắt của cả trấn nhỏ.

Lâm Thanh Diện cao to đẹp trai, Tiểu Nặc Nặc trong lòng lại cực kỳ đáng yêu, giống như búp bê sứ vậy, mà người càng khiến mọi người chú ý, người đàn ông đẹp trai như vậy, bên cạnh vậy mà có hai mỹ nữ đẹp như tiên tử đi cùng.

Người so với người tức chết người, trên quãng đường này, Lâm Thanh Diện cũng không biết bắt gặp bao nhiêu ánh mắt thù hận nữa.

“Anh nói xem, người đàn ông này sao lại may mắn như vậy, rốt cuộc người nào mới là vợ của anh ta chứ?”

“Tôi cũng không biết, theo tôi đoán, tôi cảm thấy vị mỹ nữ mặc đồ trắng mới phải.”

“Không giống, tôi ngược lại cảm thấy ngoài còn lại mới phải.”

...

Mọi người nhỏ giọng bàn tán, Hứa Bích Hoài thấp giọng cười nói: “Lâm Thanh Diện, hôm nay có hai đại mỹ nữ chúng em đi cùng, anh kiếm đủ mặt mũi rồi.”

Lâm Thanh Diện khẽ mỉm cười, nói ra thì, trong lòng ngược lại có chút sảng khoái, thử hỏi người đàn ông nào không thích được cảm giác có mỹ nữ vây quanh chứ.

Khi mọi người đàn bàn tán, Hứa Bích Hoài nhấc tay lên, nhẹ nhàng khoác cánh tay săn chắc của Lâm Thanh Diện.

Người đi đường hai bên lúc này mới hiểu, mọi chuyện đều dễ nhìn ra, người phụ nữ này mới là vợ của Lâm Thanh Diện.

Mà sau đó, mọi người lại kinh ngạc phát hiện, vị mỹ nữ mặc đồ trắng kia vậy mà cũng khoác tay của Lâm Thanh Diện.

Lúc này mọi người lại không hiểu rồi.

“Nhạn Sương, cô đây là làm cái gì, mau chóng buông tay ra.” Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.

Lương Cung Nhạn Sương ngược lại mặt mày mang ý cười: “Bích Hoài, tôi thấy tên này ngoài miệng nói như vậy, trong lòng ngược lại vui tới chết rồi, nếu đã như thế thì để anh ta hoàn toàn đắc ý cho đủ đi, cô thấy sao?”

Hứa Bích Hoài nhìn Lương Cung Nhạn Sương, lại nhìn Lâm Thanh Diện có chút căng thẳng, cũng không có nói gì.

Bốn người liền cứ như vậy mà đi, trên quãng đường, giá trị thù hận trực tiếp tới level max.

Mãi sau khi bước vào trung tâm thương mại, Lâm Thanh Diện lúc này mới thoát thân.

“Hai người đi dạo đi, tôi dẫn Nặc Nặc tới khu vui chơi.”

Nói rồi, không đợi hai vị mỹ nữ phản ứng lại, anh đã dẫn Nặc Nặc rời khỏi đây.

Hứa Bích Hoài và Lương Cung Nhạn Sương nhìn nhau cười, hai người lại như chưa có chuyện gì xảy ra, khoác tay nhau đi vào một cửa hàng túi xách quần áo.

Trong khu vui chơi, do là mới sáng ra, ngược lại không có ai tới.

Mua sáu trăm nghìn tiền xu, Lâm Thanh Diện kéo Nặc Nặc đi dạo ở đây.

“Ba, con muốn chơi cái này.”

Nặc Nặc chỉ vào một máy cắt gấu, nói.

Lâm Thanh Diện nhìn qua, bên cạnh máy cắt gấu này ngược lại có mấy người vây quanh, thì ra, trong cái máy cắt gấu này để một cái kéo, bạn có thể dùng cần gạt điều khiển cái kéo này di chuyển trái phải.

Ở trước cái kéo này, chính là không ít các con gấu bông được dùng sợi chỉ mảnh treo lên, chỉ cần bạn có thể ngắm chuẩn, ấn nút, chiếc kéo sẽ di chuyển về phía trước, chỉ cần cắt đứt sợi chỉ mảnh đó, như thế, con gấu bông rơi xuống thì sẽ là của bạn.

Đạo lý rất đơn giản, thao thác nhìn trông cũng không có độ khó gì, vì thế, có không ít người vây quanh, muốn thử.

Chỉ là mỗi một lần, chiếc kéo đều sẽ lệch ra một chút xíu, dẫn tới không có thể cắt đứt sợi chỉ.

“Mẹ nó, thật là tức chết mà, chơi cả nửa tiếng rồi, xu cũng tiêu khá nhiều rồi, mà tới một con gấu bông cũng không cắt được.” Một người đàn ông bực tức nói.

Lâm Thanh Diện nhìn, cũng không có lên tiếng.

“Ba, ba có thể giúp con lấy được gấu bông không?” Nặc Nặc hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói: “Chỉ là, chúng ta phải xếp hàng, để chú này chơi trước.”

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói, người đàn ông này vô thức quay đầu nhìn.

Giống như tất cả người ba dẫn con nhỏ tới khu vui chơi chơi, Lâm Thanh Diện ngoài đẹp trai cao to một chút, nhìn trông cũng không có chỗ nào đặc biệt.

“Anh vừa nói, anh có thể lấy được gấu bông?” Người đàn ông này dùng ánh mắt nghi ngờ nói với Lâm Thanh Diện.

“Gần như vậy, cái này chắc không khó.” Lâm Thanh Diện bình thản nói: “Có điều nếu anh đã chơi trước, vậy thì đợi anh sau khi chơi xong, chúng ta sẽ chơi tiếp.”

Người đàn ông nhìn Lâm Thanh Diện, lại nhìn máy cắt gấu này, sau đó anh ta liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Tới đi, trò này nhường anh chơi trước, tôi ngược lại muốn xem thử, tôi tốn nửa tiếng đồng hồ cũng không có cách lấy được một con, anh vậy mà dám nói khoác tới vậy.”. truyện tiên hiệp hay

“Ba cháu vốn dĩ là rất lợi hại.” Nặc Nặc dẩu cái miệng nhỏ lên nói.

“Hừ, nhóc con, nếu ba cháu lợi hại như vậy thì kêu ba cháu tới thử đi.” Người đàn ông khinh thường nói.

“Ba, chúng ta chơi đi, chú này nhường cho ba rồi.” Nặc Nặc nói.

“Được, Nặc Nặc, ba bế con, chúng ta cùng chơi.”

Nói rồi, Lâm Thanh Diện cũng không khách khí, bế Tiểu Nặc Nặc lên, liền ngồi trước máy cắt gấu.

“Đợi đã, phải nói trước, chỉ cho anh chơi một chút, anh nếu như một lần không được thì lập tức đi ra cho tôi.” Người đàn ông nhìn thấy số lượng xu rất nhiều trong tay Lâm Thanh Diện, vội nói.

“Yên tâm, tôi một lần là được.” Lâm Thanh Diện nói.

“Giỏi nói phét.”

Người đàn ông châm chọc nói, những người bên cạnh vây xem đó ai cũng lộ ra vẻ không tin.

Mà Lâm Thanh Diện lại rất tự tin, vừa liếc nhìn tấm kính thủy tinh của máy cắt gấu, Lâm Thanh Diện liền cảm giác được sự cổ quái bên trong.

Tấm kính thủy tinh này từ bên ngoài nhìn vào, căn bản không nhìn ra được cái gì, nhưng Lâm Thanh Diện biết, khi tầm nhìn của bản thân xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn vào bên trong, trên thực tế, lại xê dịch đi tầm nhìn của bản thân.

Cũng tức là, bạn từ bên ngoài nhìn vào, dường như chiếc kéo đã nhắm chuẩn sợi chỉ, nhưng trên thực tế, khoảnh khắc bạn ấn nút, anh liền thua rồi.

Nhìn thấu điểm này, Lâm Thanh Diện chơi thấy rất dễ.

Anh nói với Tiểu Nặc Nặc: “Ba điều khiển cần gạt, con tới ấn nút được không?”

Nặc Nặc gật đầu, cô bé là vô cùng tin tưởng ba của mình.

Mà tâm lý của Lâm Thanh Diện cũng rõ ràng, nhiều chuyện, nhất định phải để con cùng tham gia cùng cảm nhận, như thế, trải nghiệm chơi của cô bé sẽ hoàn toàn cao hơn gấp mấy lần so với người ta.

Lâm Thanh Diện điều khiển cần gạt, người đàn ông ở bên cạnh đó còn cả một số người xem đang ở bên cạnh xem.

“Ấn!”

Lâm Thanh Diện lớn tiếng nói, Tiểu Nặc Nặc nghe lời ấn nút.

“Xì, tôi nói này, người này thật là giỏi nói khoác, chiếc kéo đó căn bản không có căn chuẩn, như này, cũng muốn lấy được gấu bông sao?” Người đàn ông cười lớn nói.

“Phải đó, phải đó, tôi cũng thấy anh ta căn không chuẩn, như này sợ rằng đều cắt không tới sợi chỉ.”

Người xung quanh cũng phụ họa theo, bọn họ vừa rồi ở bên ngoài luôn theo dõi, từ tầm nhìn của bọn họ thì thấy, Lâm Thanh Diện căn chỉnh quả thật không chuẩn.

Tuy nhiên, chuẩn hay không, trong lòng Lâm Thanh Diện lại rõ như gương vậy.

Chiếc kéo bắt đầu di chuyển về phía trước, bặc một tiếng, sợi chỉ đứt, một con gấu bông to bên trong liền trực tiếp rơi ra.

“Thành công rồi, thành công rồi.”

Nặc Nặc phấn khích vỗ tay nói, trên mặt là nụ cười vui vẻ.

“Tên này, vậy mà thật sự thành công rồi?”

“Cái này sao có thể chứ, rõ ràng là lệch mà.”

Mọi người kinh ngạc nói.

“Nặc Nặc, lấy gấu bông ra đi, chúng ta cũng nên đi rồi.”

Lâm Thanh Diện cười rồi nói, tự nhiên cũng không có nói rõ chỗ ảo diệu của tấm kính thủy tinh này cho những người này.

“Dạ.”

Tiểu Nặc Nặc gật đầu, vừa chuẩn bị cúi người lấy gấu bông từ máy ra, đột nhiên, người đàn ông luôn đứng ở bên cạnh kia cử động, anh ta tranh trước một bước, trực tiếp cúi người từ trong ô lấy vật phẩm lấy đi con gấu Nặc Nặc cắt được.

“Con gấu bông này không tồi, tôi lấy rồi.” Người đàn ông cười rồi nói, xoay người rời đi.

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv