Rể Quý Trời Cho

Chương 1332: Không quý hiếm



Mấy người này không hề có tu vi, nên Lâm Thanh Diện chẳng tốn chút sức để giải quyết, anh chỉ dùng sức mạnh Nội Kình, cũng có thể quật ngã bọn họ trong nháy mắt.

“Đúng là một lũ vô dụng!”

Giang Tiểu Man nói, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Lâm Thanh Diện không hề biến sắc, dưới sự nhận biết của Thần hồn, anh có thể dễ dàng phát hiện ra, Giang Tiểu Man này chỉ mới đạt tới Hóa Cảnh, nhưng thực lực như vậy cũng đủ để anh ta xưng bá một phương rồi.

Nhưng Giang Tiểu Man không thể làm được như Lâm Thanh Diện, theo anh thấy, thanh niên trước mặt chỉ có chút thân thủ và sức mạnh thôi, một khi mình bộc lộ ra tu vi, thì có thể hạ gục anh ta trong vòng ba giây.

“Xem ra, chuyện này vẫn nên để tôi đích thân ra tay.”

Giang Tiểu Man lạnh lùng rồi, rồi cổ tay khẽ run lên, một con dao bầu xuất hiện trong tay anh ta.

Lâm Thanh Diện nở nụ cười không dễ phát giác, đối phương mới đạt tới Hóa Cảnh, nên khí tức biến ra con dao bầu này cũng rất yếu.

“Cậu không ngạc nhiên à?”

Giang Tiểu Man hứng thú hỏi, người bình thường thấy anh thể hiện bản lĩnh này, đã sớm ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.

Nhưng Lâm Thanh Diện không hề có phản ứng gì: “Không có gì đáng ngạc nhiên cả, ra tay đi.”

“Được, ông đây sẽ cho cậu biết khoảng cách giữa tôi và cậu lớn thế nào?”

Nói xong, Giang Tiểu Man vung thẳng dao bầu về phía Lâm Thanh Diện.

Anh ta dồn hết sức lực để chém một nhát này.

Lâm Thanh Diện chẳng hề nhúc nhích, hoàn toàn xem thường nhát dao này.

“Anh Lâm!”

Quan Duyệt sốt sắng thốt lên, nhưng chú Mã đứng bên cạnh lại bình tĩnh nói: “Cháu yên tâm đi, thiếu chủ sẽ không sao đâu, tên Giang Tiểu Man đó mới là người xui xẻo.”

Quả nhiên, lúc Giang Tiểu Man tưởng mình có thể đánh trúng Lâm Thanh Diện, thì anh lại giơ một tay lên, bàn tay nhanh chóng nắm lấy mũi dao, rồi đối phương không thể nào chém xuống dù chỉ một tấc.

“Thằng ranh con này!” Giang Tiểu Man nghiến răng nói.

Lâm Thanh Diện khẽ cười, bàn tay lặng lẽ phóng ra Huyền Kinh, thoáng chốc, dao bầu đã biến ảo ra này liền tan thành mây khói.

“Chuyện này sao có thể?”

Lúc này, Giang Tiểu Man mới ý thức được thực lực người đàn ông trước mặt đáng sợ đến cỡ nào.

“Giờ đến lượt tôi rồi.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện lặng lẽ phóng Huyền Kình, biến ra một Thái Đao.

Thân Thái Đao hiện lên màu đỏ tím, chất lượng hoàn hảo, tốt hơn rất nhiều so với dao bầu mà đối phương biến ra.

“Cậu... cậu cũng là cường giả Hóa Cảnh?”

Giang Tiểu Man ngạc nhiên nói, nếu mình không thể nhận biết tu vi của đối phương, vậy thì chứng tỏ, thực lực Lâm Thanh Diện cao hơn anh rất nhiều.

“Hóa Cảnh? Ha ha, đó là chuyện dĩ vãng rồi.”

Lâm Thanh Diện khẽ cười nói, giờ thực lực của anh đã là Thần Cảnh sơ kỳ rồi, nên tu vi Hóa Cảnh chẳng là gì cả.

Anh vung đao xuống, vô cùng khí thế.

Khí thế này như có thể nuốt chửng tất cả, gần như toàn bộ sinh linh vạn vật đều không thể chống đỡ một đao này.

Tất nhiên Giang Tiểu Man cũng không ngoại lệ.

Bịch, không ngờ anh ta lại quỳ thẳng xuống sàn.

Một đao này làm anh ta cảm thấy rất áp lực, hoàn toàn không có năng lực để chống lại, đành phải quỳ xuống.

Cuối cùng, Lâm Thanh Diện cũng thu tay về, Thái Đao chỉ cách đầu đối phương mấy cm.

“Giờ anh đã nhận ra khoảng cách giữa tôi và anh chưa?”

Lâm Thanh Diện khẽ hỏi.

Giang Tiểu Man không ngừng toát mồ hôi lạnh, một người đàn ông cao 1m9, mà giờ lại quỳ xuống sàn không ngừng cầu xin: “Hảo hán tha mạng, tôi sai rồi, tôi sẽ bán cỏ Linh Thủy cho mấy người.”

Lâm Thanh Diện trầm giọng nói: “Được, nếu anh dám giở trò nữa, tôi sẽ lấy mạng anh ngay.”

“Tôi không dám nữa.”

Giang Tiểu Man vội nói, rồi cố gắng đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng, rồi nhanh chóng cầm một chiếc hộp nhỏ ra ngoài.

“Cỏ Linh Thủy ở đây, nhưng giá cả... phải biết rằng, tôi cũng chi ra một cái giá trên trời mới lấy được cỏ Linh Thủy này, tôi chỉ mong rằng mình sẽ không lỗ, bằng không, tôi đã tặng thẳng cho cậu rồi.” Giang Tiểu Man nói.

“Lúc trước tôi đã nói rồi, tiền bạc không thành vấn đề, cậu ra giá đi.” Chú Mã đứng phía sau bỗng lên tiếng.

“Cái này... lúc tôi mua là 36 tỷ, giờ tôi không tăng thêm một đồng nào cả, mấy người cứ đưa đúng số tiền đó cho tôi là được.” Giang Tiểu Man khẽ nói, vừa nói vừa thăm dò phản ứng của Lâm Thanh Diện.

“Mắc thế cơ à?” Chú Mã cả kinh.

Ông là người trong Quan Lĩnh, nên chắc chắn cũng có rất nhiều của cải, nhưng ông không thể lấy 36 tỷ ra ngay được.

“Anh cảm thấy, giờ anh vẫn còn quyền ra giá à?”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Giang Tiểu Man liếc nhìn Lâm Thanh Diện, thầm nghĩ, nếu người này muốn cướp thì mình thật sự không thể làm gì được.

“Hảo hán, tôi sai rồi, nhưng nói thế nào, cỏ Linh Thủy cũng quý hiếm như vậy, nên không thể bị cậu lấy không được đúng không?”

Lâm Thanh Diện mở hộp ra nhìn lướt qua rồi đóng lại ngay.

Anh đưa cỏ Linh Thủy cho chú Mã, rồi nói: “Cỏ Linh Thủy này rất bình thường, nên không cần nhiều tiền như thế.”

“Chuyện này sao có thể, hảo hán, tôi có thể đồng ý với cậu mấy chuyện khác, nhưng cậu nói cỏ Linh Thủy không quý hiếm thì tôi cảm thấy cậu nói sai rồi.” Giang Tiểu Man nói, hoàn toàn không còn kiêu ngạo như trước.

“Đúng đó, anh Lâm, cỏ Linh Thủy thật sự rất quý hiếm, bằng không, em và cậu em cũng không tìm lâu như vậy.”

Quan Duyệt đi tới nói.

Lâm Thanh Diện khẽ cười, cỏ Linh Thủy này có đầy trong rừng rậm Sương Mù, nên nói nó không quý hiếm cũng chẳng có gì quá đáng.

“Thế này đi, tôi sẽ cầm cỏ Linh Thủy này đi.”

Lâm Thanh Diện nói.

Giang Tiểu Man thở dài, được rồi, ai bảo mình không đủ thực lực, có thể giữ được mạng là tốt lắm rồi.

“Nhưng tôi sẽ không lấy không của anh, sau này tôi sẽ sai người mang tới một cỏ Linh Thủy dài gấp đôi, xem như trả tiền cho anh, anh thấy thế nào?” Lâm Thanh Diện nói.

“Chuyện này...” Giang Tiểu Man cắn môi, Lâm Thanh Diện nói vậy chẳng khác nào viết cho mình một ngân phiếu khống.

Nhưng chuyện đã đến nước này, anh không thể không đồng ý.

“Được rồi, tôi... đồng ý.” Giang Tiểu Man nói.

Lâm Thanh Diện biết dù ngoài miệng đối phương nói thế, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, nhưng anh không quan tâm.

“Được rồi, chuyện cỏ Linh Thủy đã được giải quyết, giờ nên nói chuyện anh đánh chú Mã bị thương, và dùng lời nói để bỡn cợt Duyệt.”

Nói xong, ánh mắt Lâm Thanh Diện lại trở nên lạnh lùng.

Giang Tiểu Man nghe vậy thì vội quỳ xuống lần nữa: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!”

“Tôi không phải hảo hán, con người tôi luôn thích có thù tất báo, chú Mã là người của tôi, nên anh nói thử xem, chuyện anh đánh ông ta phải giải quyết thế nào?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng hỏi.

Giang Tiểu Man nhìn Lâm Thanh Diện, anh biết, cường giả có thực lực như anh ta, nói chuyện rất khí phách.

“Cậu yên tâm, hôm nay tôi chắc chắn sẽ cho họ một lời giải thích.”

Giang Tiểu Man hạ quyết tâm nói, rồi rút dao quân dụng sắc bén trong ngực ra.

“Giang Tiểu Man, anh còn dám đi tới đây!”

Quan Duyệt lớn tiếng nói.

Lần này, Giang Tiểu Man nhét thẳng dao quân dụng vào tay chú Mã.

“Hôm đó tôi đánh ông thế nào, thì ông cứ làm thế đó là được. Còn Duyệt, trước đây là do tôi sai, tôi đáng chết, nên cô cũng tới đâm tôi hai phát đi.” Giang Tiểu Man nói.

Chú Mã nhận lấy dao quân dụng, nhất thời không biết làm thế nào, nên chỉ có thể nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhún vai, khẽ nói: “Đây là chuyện riêng của mấy người, hai người tự quyết định đi, tôi ra ngoài cửa đợi ông.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện nhấc chân đi ra ngoài.

Thoáng chốc, chú Mã và Quan Duyệt đã ra khỏi phòng, từ nụ cười trên mặt họ, Lâm Thanh Diện có thể nhìn ra, có lẽ Giang Tiểu Man đã nhận được trừng phạt thích đáng.

Lúc ba người cùng rời đi, thì Lâm Thanh Diện nhạy bén cảm nhận được, phía sau luôn có người bám theo anh.

Anh bỗng quay đầu lại, thì thấy một cô gái mặc áo da, dáng người thướt tha đang nhìn mình.

“Chu Tước?” Lâm Thanh Diện ngạc nhiên thốt lên.

“Điện chủ, mong cậu mau quay về Chúng Thần Điện!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv