Lâm Thanh Diện khó hiểu nhìn cô, đêm hôm khuya khoắt, cô công chúa này lại gọi anh qua, không lẽ cũng có ý đồ gì với anh sao?
Không lẽ anh đã đẹp trai đến mức bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng đã nhất kiến chung tình rồi?
Lâm Thanh Diện nghĩ thầm trong lòng, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Mau đến đây, tôi có việc muốn nói với anh, lát nữa nếu bị binh lính gác đêm phát hiện ra thì nanhsẽ thảm lắm đó”
Cho dù bị binh lính phát hiện thì Lâm Thanh Diện cũng không thèm để ý đến, nhưng anh thấy cô nôn nóng như thế, gật đầu đi qua.
Hai người đi lên cầu thang, lên lầu ba.
“Cô à, đêm hôm khuya khoắc, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng hình như cũng không được ổn lắm”
Lâm Thanh Diện nói như đùa.
Vân Tịch Dao không nói gì, chỉ mở cửa phòng ra.
“Mời vào.”
Vân Tịch Dao nói với Lâm Thanh Diện.
Lúc đầu Lâm Thanh Diện còn hơi do dự, sau đó lại nghĩ, nếu cô công chúa này đã hào phóng như thế, anh cứ ngượng ngùng xoắn xít làm chi, không bằng nghe thử xem rốt cuộc cô muốn nói gì với anh.
Bước vào, Lâm Thanh Diện ngửi được một mùi hương kỳ quái.
“Hương trong phòng của cô là long tiên sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Anh cũng biết sao?”
Vân Tịch Dao kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.
Long tiên được chế tạo từ phân của cá nhà táng, mùi hương dài lâu, thời gian giữ mùi cũng dài.
Bởi vì tính đặc biệt của nguyên liệu này, cho nên giá cả rất đắt đỏ, người xưa kể lại nó đều dành cho các vị hoàng thất quý tộc sử dụng.
Lâm Thanh Diện cười gật đầu: “Trong nhà cũng có một ít, cho nên tôi mới biết.”
“Xem ra anh xuất thân từ gia tộc lớn, xin hỏi tên họ của anh là gì”
“Kinh Đô, Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện nói ngắn gọn.
Nếu bốn chữ này đặt trong đô thị, bị người khác nghe thấy, thì người khác chắc chắn sẽ nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt đầy sùng bái và kính trọng.
Nhưng sau khi Vân Tịch Dao nghe xong lại không có chút phản ứng nào.
“Kinh Đô? Đó là đâu? Có phải cũng giống chỗ chúng tôi không?” Vân Tịch Dao ngây thơ hỏi, trông có vẻ rất đáng yêu.
Lâm Thanh Diện cười cười: “Kinh Đô không yên tĩnh được như chỗ của cô, nhưng lại nhộn nhịp hơn nơi này, người đến người đi, xe cộ tấp nập”
“Ồ” Vân Tịch Dao gật đầu, cô ở trong bí cảnh, chỉ có thể dùng trí tưởng tượng để phác họa ra cảnh ở Kinh Đô.
“Nếu có cơ hội, thật sự rất muốn đến xem, nhưng sợ là kiếp này cũng không có cơ hội.” Vân Tịch Dao buồn bả thản nhiên nói.
“Vì sao?” Lâm Thanh Diện khó hiểu hỏi: “Theo tôi được biết, mỗi mười năm bí cảnh chỗ cô sẽ mở ra một lần, nếu như có thể, cô hoàn toàn có thể đi ra ngoài tham quan mà”
Vân Tịch Dao yên lặng lắc đầu, đi đến bên cửa sổ: “Không thể nào, tôi là con gái của ba, đời này cũng chỉ có thể sống ở đây, ông ấy sẽ không cho phép tôi rời khỏi nơi này”
Thấy ánh mắt của Vân Tịch Dao có chút buồn bả, hình như Lâm Thanh Diện cũng có thể hiểu được vì sao trong tiếng đàn của cô lại tràn ngập cảm giác ưu thương,
Tuy tòa cung điện này rất xa hoa rộng rãi, nhưng nó giống như một cái lồng sắt, nhốt Vân Tịch Dao ở bên trong, mà chú chim bị nhốt trong lồng như Vân Tịch Dao hoàn toàn không có quyền lời được ba ra ngoài.
“Lâm Thanh Diện, nếu không anh kể cho tôi biết rốt cuộc bên ngoài trông như thế nào đi, tôi đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được một người đến từ bên ngoài là anh” Vân Tịch Dao mỉm cười nói.
Lâm Thanh Diện không nỡ từ chối, ngồi xuống kể cho cô nghe rất nhiều cảnh đẹp ở thế giới của anh.
Thành phố, rừng rậm, sa mạc, biển, núi tuyết, đồng bằng, cũng may Lâm Thanh Diện có được kiến thức rộng rãi, gần như anh đều từng đi đến những nơi đó, cho nên diễn tả rất sống động, Vân Tịch Dao nghe một cách vô cùng tập trung.
“Không ngờ thế giới của các anh lại đa dạng như thế, tốt hơn chỗ của tôi nhiều.” Vân Tịch Dao nói.
“Nếu có thể, sau này tôi sẽ dẫn cô ra ngoài” Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
“Thôi bỏ đi, chỗ này do ba của tôi quyết định, chắc buổi sáng anh cũng đã thấy rồi, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự của tôi cũng...”
Nói đến đây, Vân Tịch Dao hơi ngừng lại, dùng đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn Lâm Thanh Diện: “Hồi sáng tôi đứng trên đại điện nghe anh nói, hình
như anh đã có một người vợ ở quê nhà của anh đúng không”
Lâm Thanh Diện gật đầu.
“Vậy anh có yêu vợ của anh không?” Vân Tịch Dao hỏi.
“Đương nhiên.” Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nói: “Tôi yêu cô ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời này, cho dù bảo tôi từ bỏ tất cả mọi thứ tôi đang có được
bây giờ thì tôi cũng không thèm để ý”
Vân Tịch Dao nhìn Lâm Thanh Diện, hơi ngẩn ngơ, sau đó khẽ thở dài: “Thật tốt”
“Cho nên xin hãy tha thứ cho những lời nói vô lễ của tôi đối với hai người ở trên đại điện, nếu ngày mai tôi chiến thắng, tôi chắc chắn sẽ không cưới cô, đây cũng xem như là chịu trách nhiệm với cô.”
“Tôi hiểu” Vân Tịch Dao thầm gật đầu, hình như đang nghĩ về chuyện khác.
Lâm Thanh Diện thấy hình như cô đang có tâm sự khác, cũng không quấy rầy, chỉ nhìn xung quanh quan sát cách bày biện trong căn phòng này, thuận tiện kiểm tra thử xem quả thánh có thể giấu trong căn phòng này hay không.
So với đại điện nguy nga lộng lẫy kia, nơi này có vẻ mộc mạc hơn nhiều.
Nội thất cổ kính, một cái bàn trang điểm tinh xảo đặt bên cạnh một chiếc đàn violon, trong phòng còn thoang thoảng mùi hương đặc trưng của phái nữ, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lúc này, bên chân bàn trang điêm, có một thanh kiếm nhỏ xinh đẹp đã hấp dẫn lực chú ý của Lâm Thanh Diện.
Theo lý thuyết, trong phòng một cô gái không nên có thứ này.
“Thanh kiếm này đẹp thật, có thể cho tôi xem một chút không”
Nói dứt lời, Lâm Thanh Diện chỉ vào thành kiếm nhỏ kia.
“Không, không được, anh không thể đụng vào!”
Vân Tịch Dao nghe xong vội vàng cất thanh kiếm nhỏ này vào trong bàn trang điểm, nói: “Đây cũng không phải thứ sang quý gì, là do tôi... nhặt được ở bên ngoài.”
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô, Lâm Thanh Diện biết thanh kiếm nhỏ này chắc chắn không bình thường.
Nhưng anh cũng không vạch trần cô gái trước mặt.
“Lâm Thanh Diện, tôi hỏi anh một việc, nếu bắt anh cưới một người anh không thích, hoặc là anh không thể sống cùng với người anh yêu, anh sẽ như thế nào?” Vân Tịch Dao hỏi.
Lâm Thanh Diện nhíu mày: “Trên đời này có quá nhiều thứ không xác định, chuyện người yêu nhau nhưng không đến được với nhau cũng rất thường xảy ra, nhưng cho dù là như thế thì vẫn nên cố gắng theo đuổi hạnh phúc của bản thân”
“Cố gắng theo đuổi” Vân Tịch Dao yên lặng nói, sau đó gật đầu: “Anh nói đúng, phải cố gắng giành lấy”
Lâm Thanh Diện nhìn thấy cô có phản ứng như thế, nhịn không được hỏi: “Xem ra... cô đã có người trong lòng rồi.”
Vân Tịch Dao nghe vậy, ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện, những lời tôi nói với anh ngày hôm nay, anh nhất định không được nói cho ba tôi biết, tôi có thể tin anh không?”
“Đương nhiên là được. Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người chúng ta, vì sao phải nói cho ba của cô chứ” Lâm Thanh Diện nói.
Vân Tịch Dao cắn môi, sau đó nghiêm túc nói: “Hôm nay anh đã nói cho dù có thắng cũng sẽ không cười tôi, tôi cũng như thế, cuộc thi đấu ngày mai, cho dù là ai thắng thì đều không phải là người tôi muốn gả”
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy, cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì anh có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương ngay từ đầu rồi.
“Nhưng... ở chỗ chúng tôi, chuyện hôn nhân đại sự đều do ba của tôi quyết định, ông ấy không nghe ý kiến của tôi” Vân Tịch Dao buồn bã nói.
Lâm Thanh Diện đứng dậy, nhìn đối phương.
“Haizz...” Vân Tịch Dao thở dài nói: “Xin lỗi, khuya thế này rồi mà còn bắt anh ở đây nghe tôi lải nhải mấy chuyện này, làm trễ giờ nghỉ ngơi của anh”
Lâm Thanh Diện cười nhẹ nói: “Không có gì, dù sao lúc trước tôi cũng không ngủ được, bị tiếng đàn của cô hấp dẫn đến”
“Vậy sao? Anh cũng hiểu đàn?” Vân Tịch Dao hỏi.
Lâm Thanh Diện không nói gì, cầm đàn violon lên.
Thành thạo nhấn dây đàn, Lâm Thanh Diện đứng trước cửa sổ, ánh trăng kéo bóng của anh ra thật dài, dưới ý cảnh như thế, một khúc nhớ nhà nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng đàn uyển chuyển liên miên, Vân Tịch Dao nghe có chút si mê.
Mãi đến khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Vân Tịch Dao đã rơm rớm nước mắt.
“Lâm Thanh Diện, anh đang... nhớ vợ của anh sao?” Vân Tịch Dao hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu, lần trước chỉ ở nhà mấy ngày, thời gian ở cùng Bích Hoài và Nặc Nặc quá ngắn ngủi.
“Xem ra tối nay tìm anh tâm sự đúng là đã tìm đúng người rồi, ngay từ lúc nhìn thấy anh ở cung điện, tôi đã cảm thấy anh tốt hơn tên Dư Thụ Tùng kia nhiều, có lẽ là hợp mắt hơn đi, tôi thật sự rất ghét ánh mắt mà tên đó nhìn tôi, mà anh lại khác” Vân Tịch Dao nói.
Lâm Thanh Diện cười nhạt, chẳng qua là vì anh đã có Hứa Bích Hoài, nếu đổi lại vào lúc anh chưa kết hôn, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Vân Tịch Dao, anh chắc chắn cũng không thể bình tĩnh như thế.
“Cũng trễ rồi, anh về đi” Vân Tịch Dao khế nói.
Sau khi Lâm Thanh Diện buông đàn violon xuống, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
“Yên tâm, tôi sẽ giúp cô thực hiện được mong ước.”
“Hả?” Vân Tịch Dao nghe thấy câu nói đột ngột không hiểu ra sao này của Lâm Thanh Diện, rất kinh ngạc.
“Không thể ở cùng với người trong lòng đúng là một chuyện rất tiếc nuối, ngày mai, tôi sẽ giúp cô.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.
“Anh... Anh giúp tôi bằng cách nào?” Vân Tịch Dao hỏi.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Đơn giản thôi, chỉ cần để cho chủ nhân của thanh kiếm nhỏ kia giành chiến thắng, không phải là được rồi sao”
“Hả? Anh biết rồi” Vân Tịch Dao kinh hoảng, mặt mày đỏ bừng.
Lâm Thanh Diện hơi mỉm cười, khẽ nói: “Lúc nãy tôi đã nhìn thấy, trên thanh kiếm kia có khắc hai chứ, chắc là tên của người đó đúng không, nhưng không ngờ là công chúa cao quý lại thích anh ta”
“Lâm Thanh Diện... Tôi” Vân Tịch Dao cắn môi, cô hơi ngượng ngùng vì bí mật bị phát hiện.
“Đừng xấu hổ, nếu lần này có thể tác hợp được chuyện tốt của hai người thì chuyến đi này của tôi cũng coi như không tệ, cũng trễ rồi, tôi phải về đây”
Nói xong, Lâm Thanh Diện xoay người định rời đi.
“Khoan đất”
Vân Tịch Dao lại gọi Lâm Thanh Diện lại.
“Sao vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Vân Tịch Dao nghiêm túc nói: “Nếu... Nếu ngày mai anh thật sự làm được những gì anh nói, tôi nhất định sẽ tặng quả thánh cho anh!”
Lâm Thanh Diện nghe xong, ngẩn người.
Nếu quả thánh ở trong tay của cô, vậy cô muốn cho ai thì cứ cho.
“Được, quyết định thế đi!”