*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như mình đoán không sai, vậy thì lần này Tiểu Nguyệt đến Dược Thần cốc chắc chản là đã đến khu rừng sương mù.
Ở nơi đó có linh khí mà Thương Nguyên Giới vẫn luôn tha thiết muốn có, nhưng mà cùng lúc đó cũng là một vùng đất còn sót lại linh khí cuối cùng.
Nếu như bị Tiểu Nguyệt phát hiện ra, thông báo cho Thương Nguyên Giới, vậy thì hậu quả khó lường.
Lâm Thanh Diện không dám trì hoãn, kiên trì đi đến đó.
“Điền cốc chủ, các người nhanh chóng đi báo bình an với bọn người Tiểu Điêu đi, nếu không thì bọn họ sẽ chờ đợi trong suốt ruột”
Lâm Thanh Diện nói “Nhưng mà dù sao thì Tiểu Nguyệt cũng là người có thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong, nếu đổi lại là bình thường thì tôi căn bản sẽ không cản cậu, nhưng mà bây giờ cậu lại như thế này, có thể đối phó với cô ta được không?”
Điền Uyên lo lắng nói.
Khóe miệng của Lâm Thanh Diện nở nụ cười, đúng là trải qua chế đan cùng với việc chiến đấu với Thanh Trúc vào ngày hôm nay, thần hồn của mình đã hoàn toàn mất sạch rồi.
Thân thể cảm thấy rất mệt mỏi, ngay cả khí lực để anh đứng dậy cũng không có.
Nhưng mà sao Lâm Thanh Diện có thể trốn tránh trách nhiệm mang trên lưng được cơ chứ.
“Ông yên tâm đi, chỉ cần cô ta có thể bước vào.
khu rừng sương mù, tôi chắc chắn có thể để cô ta phải trả một cái giá đắt”
Dứt lời, Lâm Thanh Diện ném cho bọn họ một ánh mắt yên tâm rồi chậm rãi đi đến khu rừng sương mù.
Sở dĩ anh có lòng tin như vậy đó là bởi vì hiện tại khu rừng sương mù đã hoàn toàn là sân nhà của Lâm Thanh Diện anh.
“Đi thôi lão Điền, chúng ta vẫn nên đi tìm Tiểu Điêu thôi”
Triệu Ất nói.
Việc đã đến nước này rồi, Điền Uyên đành phải đồng ý.
Hai người già ngày hôm nay đã gặp được hai chuyện làm cho người ta phải kinh ngạc nhất trong cuộc đời.
Mà người tạo ra hai truyện thần tích này đều là thiên chỉ kiêu tử Lâm Thanh Diện.
Dung hợp một viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ thành đan dược thần cấp trong truyền thuyết, đồng thời còn giết chết một cường giả thông qua bí thuật, nửa chân đạp đến nhập thần, trải qua siêu cấp đỉnh phong.
Chuyện như thế này đã trở thành truyền kỳ.
Triệu Ất và Điền Uyên đồng thời cảm thán, nhà họ Lâm ra rồng, mà Lâm Thanh Diện chính là đầu rồng.
Biên giới khu rừng sương mù, ánh trăng chiếu lên trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Nguyệt.
“Linh khí ở đây còn nhiều hơn là so với ở Dược Thần cốc, chắc là nơi mà các trưởng bối đau khổ tìm kiếm thật sự ở đây?”
Tiểu Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà lúc cô ta nhìn thấy một mảnh đen kịt ở phía trước là một khu rừng rậm hơi âm trầm, ít nhiều gì trong lòng vẫn có chút do dự.
“Thanh Trúc đang làm cái gì vậy chứ, sao lâu như vậy rồi mà cũng không đến đây gặp mình?”
Tiểu Nguyệt thấp giọng mắng chửi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đợi khoảng ba mươi phút, Tiểu Nguyệt thật sự đã đợi không được nữa rồi.
“Vì Thương Nguyên Giới, vào xem một chút thôi, nếu như thật sự giống như mình phỏng đoán, thế thì lập tức báo cáo cho trưởng bối”
Quyết định xong, ánh mắt của Tiểu Nguyệt kiên định bước đi bước đầu tiên vào khu rừng sương mù.
Mà cô ta không biết rằng cũng bởi vì nửa tiếng đồng hồ chờ đợi đã làm cho Lâm Thanh Diện đuổi kịp cô ta.
Lúc cô ta đặc chân bước vào trong khu rừng sương mù, Lâm Thanh Diện cách nơi đó không xa.
Đã bước vào trong rừng rậm, sương mù ở đây tràn ngập, đêm đã khuya, côn trùng và thú trong rừng rậm kêu vang, hiện tại nghe thấy làm cho người ta càng sợ hãi hơn.
Cũng may là Tiểu Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ đèn pin được mở lên, dưới chùm sáng sương mù dày.
đặc như là hạt trôi, ngược lại có một cảm giác như đang trên tiên cảnh.
“Nơi này thật là thần kỳ”
Tiểu Nguyệt hưng phấn nói.
Giống như lần đầu tiên Lâm Thanh Diện bước.
vào khu rừng sương mù, cô ta phát hiện ven rừng rậm những dược liệu sinh trưởng trên mặt đất đều trân quý hơn rất nhiều so với ở bên ngoài.
“Xem ra là không sai rồi, nơi này chắc chắn là vị trí của nguồn linh nguyên cuối cùng trên thế giới này”
Tiểu Nguyệt hưng phấn nói, lòng hiếu kỳ đã bao trùm cô ta, cô ta tiếp tục tìm kiếm vào bên trong.