*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc nhất thời gió lớn thổi lên, trong những đám mây đen không ngừng xuất hiện những tia sáng, dần dần tụ tập năng lượng.
“Đây là...
Mọi người ở phía dưới nhìn lên trên bầu trời, có làm như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới bầu trời đêm với những vì sao đột nhiên lại biển thành như thế này.
Hai người Điền Uyên và Triệu Ất kinh ngạc há to miệng.
“Điền lão đầu... chuyện này... sẽ không phải là thật đó chứ” Triệu Ất sững sờ nói.
Ánh mắt của Điền Uyên hoảng sợ: “Sư phụ đã từng nói trên đan được cấp bậc hoàn mỹ vẫn còn có một loại đan dược nữa, một khi loại đan dược đó xuất hiện thì bầu trời sẽ thay đối, chắc chản sẽ có hình tượng khác lạ xảy ra, chẳng lẽ đây là thật à?”
Những đám mây đen trở nên càng nặng nê hơn, người ở phía dưới đều có thể nhìn ra được tầng mây ở bên phía Lâm Thanh Diện còn nặng nề hơn so với ở bên chỗ Thường An rất nhiều.
Hơn nữa còn có thể bao trùm cả tầng mây ở bên phía Thường An bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Sau đó Bách Linh Đan ở trong tay của Lâm Thanh Diện càng ngày càng đậm hơn, gần như là không còn nhìn thấy hình dạng lúc đầu của đan dược nữa rồi.
Trong lúc đó, đột nhiên toàn bộ dược khí dày đặc này đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, một viên Bách Linh Đan màu vàng xuất hiện ở trong tay của Lâm Thanh Diện.
“Đan dược màu vàng."
Lâm Thanh Diện không kiêm chế được mà hưng phấn, loại đan dược có màu sắc này anh đã từng nhìn thấy trong lúc đối chiến với Sở Nguyệt.
Hiện tại anh đã xác định thứ mà mình dung hợp ra, phẩm cấp đã đạt đến thần cấp.
Ánh sáng vàng của người nhỏ màu vàng dần dần ảm đạm xuống, dường như là nó đã hoàn thành sứ mệnh, ngủ thật say.
Mà ở bên đây viên đan dược dược khí ở trong tay của Thường An cũng rất đậm, nhưng mà sắp mặt của Thường An lại vô cùng khó coi.
Tinh thần lực của ông ta đã tiêu hao hầu như không còn nữa, đan dược tới mức độ này, căn bản hiện tại ông ta không thể nào dung hợp hoàn thành được.
A!
Một tiếng đau đớn rên lên, Thường An phun ra một ngụm máu tươi.
Đúng lúc này ở trên bầu trời bộc phát ra tiếng ầm ầm kinh người.
Trong tầng mây làm cho người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Mà giờ phút này biên giới khu rừng sương mù ở cách Dược Thần cốc không xa có một bóng dáng không ngừng đi đến phía trước.
Nhìn thấy mây đen ở phía xa xa cùng với tiếng sấm vang lên âm âm.
Ánh mắt của cô gái có vẻ hơi kỳ quái: “Cái tên này còn rất có bản lĩnh”
Sau đó cô ta tiếp tục đi về phía khu rừng sương mù.
Tiếng sấm rên vang, đột nhiên có hai ba tia chớp đánh vào vị trí cao cao của bể đá.
Năng lực tích góp quá lâu, uy lực của hai tia chớp này quá lớn.