Linh Tê là thuốc dẫn tốt nhất để chế ra đan dược, có thể trực tiếp khiến phẩm chất của dược liệu tăng thêm một bậc.
Phải biết rằng bên ngoài không như Dược Thần Cốc, có nhiều linh khí có thể cung cấp để những dược liệu này hấp thụ như vậy.
Những dược liệu mà Tả Nhạc mang tới so với Dược Thần Cốc thì phẩm chất kém hơn nhiều, nhưng mặc dù như vậy, ở trên thị trường cũng đã là dược liệu với mức giá trên trời.
Cộng thêm Linh Tê, viên dược liệu bình thường này bây giờ chất lượng còn cao hơn so với những dược liệu chứa đầy linh khí của Dược Thần Cốc kia.
Tả Nhạc kinh ngạc: "Đây, đây là có chuyện gì xảy ra? Tên này, vậy mà còn có bản lĩnh buồn ngủ gặp chiếu manh sao?”
Lâm Thanh Diện nhắm mắt lại, trong lòng cũng đang vô cùng vui mừng vì sự biến hóa của phần dược liệu trong tay này.
Không hổ là vật của Linh thú, quả nhiên không tầm thường.
Trời đã về khuya, nhưng những người xung quanh hoàn toàn không buồn ngủ.
Tốc độ tay của Lâm Thanh Diện cực nhanh, mỗi một tấc đều tìm được chỗ tốt, có hai lần chế đan phía trước, trong lòng Lâm Thanh Diện càng thêm tự tin.
Vốn chính là dự định luyện chế Bách Linh Đan, lấy viên Tiềm Hành Đan này để thử nghiệm trước.
Hành trình đi đến rừng rậm Sương Mù lần này, Lâm Thanh Diện đã trải qua mấy chục trận chiến lớn nhỏ, hơn nữa, những trận chiến này đều hoàn thành trong khoảng thời gian hai ngày, toàn bộ hành trình đều không nghỉ ngơi.
Huống chi, anh gặp được Linh thú, mỗi một cái thực lực lại mạnh hơn, cường độ cao như vậy, mật độ chiến đấu cũng cao, khiến thực lực của Lâm Thanh Diện cũng càng được nâng lên.
So với lúc trước, giờ phút này Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận rõ ràng, biểu tượng thần hồn người nhỏ màu vàng trong đầu mình đang dần dần có xu hướng thực thể hóa.
Người ngoài không biết, chỉ có mình Lâm Thanh Diện biết, giờ phút này, tất cả động tác trên tay mình đều toàn quyền giao cho người nhỏ màu vàng kia khống chế.
"Lão phu sống đến tuổi này rồi nhưng lần đầu tiên nhìn thấy thiên tài chế đan như vậy! Loại kỹ thuật này đã vượt qua ta rất nhiều!” Điền Uyên chân thành cảm thán.
"Đúng vậy."
Triệu Ất gật đầu nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Điền lão đầu, chúng ta già rồi!"
Hai người nhìn về phía Lâm Thanh Diện đang ở trung tâm, phải biết rằng đây mới chỉ là lần thứ ba Lâm Thanh Diện chế đan, cũng đã bắt đầu khiêu chiến với đan dược ở cấp bậc hoàn mỹ.
Giờ phút này, Tả Nhạc, người vừa rồi vẫn mang vẻ thờ ơ, sau khi nhìn thấy thủ pháp chính xác và thuần thục của Lâm Thanh Diện, cũng không khỏi lo lắng.
Tuy nhiên, anh ta tự phụ cho rằng, cho dù Lâm Thanh Diện có thể chế ra Tiềm Hành Đan thì sao chứ, cùng lắm thì phẩm cấp cũng giống như mình, người chiến thắng vẫn là mình.
Nghĩ đến điều này, Tả Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, Lâm Thanh Diện nhíu mày, anh cảm nhận được đan dược trong tay đang có sự thay đổi.
Trong thể nội của viên đan dược kia, giống như có một loại lực lượng nào đó đang nóng lòng muốn bạo phát.
"Chẳng lẽ, là đan dược muốn phản phệ sao?"
Tinh thần Lâm Thanh Diện khẽ động, không đúng, mỗi bước đi của mình đều có thể cho là hoàn mỹ, không có vấn đề gì!
Quả nhiên, sau khi cảm nhận tinh tế, Lâm Thanh Diện yên lòng.
Lúc này, toàn thân Tiềm Hành Đan màu vàng nhạt, toàn thân bị một đoàn linh khí nào đó bao vây lấy.
"Dược khí!"
Điền Uyên thốt lên!
Quả nhiên là Lâm Thanh Diện vẫn làm được, một viên đan dược hoàn mỹ, xuất hiện dược khí.
"Cái này, làm sao có thể!"
Tả Nhạc quá sợ hãi, cho dù là sư phụ của mình, muốn chế tạo ra đan dược sinh ra dược khí hoàn mỹ, thì đó cũng là chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Tiểu tử này sao có thể làm được?
Lâm Thanh Diện mỉm cười, bên ngoài, bầu trời đêm vốn dĩ đang sáng tỏ đột nhiên trở nên u ám, một trận mưa núi bất ngờ ập đến.
"Tôi xong rồi."
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói, cầm trong tay viên Tiềm Hành Đan tràn ngập dược khí này cho mọi người xem.
"Không biết, viên đan dược này của tôi so với viên của anh thế nào?”
Lâm Thanh Diện hỏi, mà lúc này, Tả Nhạc đã cả kinh đến mức nói không ra lời.
Một viên là đan dược mang theo dược khí thượng phẩm hoàn mỹ, một viên lại chỉ là thượng phẩm, chênh lệch rất rõ ràng.
"Luyện tập vài chục lần, chỉ làm thành thượng phậm, cậu đúng là rác rưởi.”
Lâm Thanh Diện vừa nói, vừa lắc đầu.
Tả Nhạc mặt đỏ tới mang tai, mình ở trong công hội Luyện kim chính là một loại tồn tại thiên phú trác tuyệt, tuổi còn trẻ, cũng đã là đệ tử thân tín của Đại trưởng lão công hội Luyện kim.
Là một người như vậy nhưng ở trong miệng Lâm Thanh Diện lại là thứ rác rưởi.
"Cậu thua."
Giọng nói của Lâm Thanh Diện rất bình thản, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương.
Khóe miệng Tả Nhạc không khỏi run lên, thất bại như vậy, anh ta không tiếp nhận được, nhưng sự thật lại đúng là như vậy.
Những đệ tử của Dược Thần Cốc đang vây quanh quan sát đều nhảy cẫng lên hoan hô, vừa rồi phía bên mình bị Tả Nhạc và Nguyệt Nhi áp chế đến như vậy, nhưng vì Lâm Thanh Diện đến, tất cả đã thay đổi.
"Tiểu tử, đã thua thì cút nhanh lên!”
"Đúng vậy, làm theo những gì đã nói trước đó, cút nhanh lên, Dược Thần Cốc chúng tôi không chào đón anh!”
...
Đám người mắng chửi, Lâm Thanh Diện đến đã cho bọn họ sức mạnh, cho dù thiếu nữ ở bên cạnh kia muốn ra tay, có lẽ lúc này cũng phải cân nhắc một chút.
"Đi thôi."
Ngay lúc này, Tiểu Nguyệt nói, nhìn dáng vẻ của cô ta, cảm xúc giống như không bị ảnh hưởng gì.
"Tiểu Nguyệt, tôi..." Tả Nhạc nhìn Tiểu Nguyệt, rõ ràng, bây giờ gọi anh ta rời đi, anh ta thật sự không cam lòng.
"Để anh đi thì anh cứ đi, đừng nói nhiều như vậy."
Ánh mắt Tiểu Nguyệt lạnh lùng, quay người rời đi trước.
"Chờ một chút, đây là muốn rời đi sao?"
Lâm Thanh Diện lập tức đi đến trước mặt Tiểu Nguyệt và Tả Nhạc, giang hai tay ra.
"Thế nào, anh còn có chuyện gì?" Tiểu Nguyệt cười nói: "Tả Nhạc cũng không giống như Dược Thần Cốc, thua thì nhận, bây giờ chúng tôi rời đi, còn có điều gì thắc mắc sao?”
"Thua là thua, đương nhiên là phải dựa theo quy định, nhưng bây giờ tôi giữ hai người lại, là có chuyện thứ hai muốn hỏi hai người!”
"Chuyện gì?"
Tả Nhạc hỏi.
"Hai người đi vào Dược Thần Cốc, không nói một lời liền đả thương ba người của Dược Thần Cốc, cậu cảm thấy có phải nên bỏ ra thứ gì sao?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng hỏi.
"Thôi đi, Lâm Thanh Diện, anh cho rằng anh rất lợi hại đúng không? Nói cho anh biết, nhưng người này đều là do Tiểu Nguyệt cô nương ra tay đả thương, chẳng lẽ anh còn lợi hại hơn so với Tiểu Nguyệt cô nương?”
Tả Nhạc không biết trời cao đất rộng đứng ra nói.
Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Tả Nhạc một cái, lập tức nhìn về phía Lâm Thanh Diện nói: "Không biết anh cần tôi bỏ ra thứ gì? Chẳng lẽ là anh có ý đồ với tôi?”
Nói xong, Tiểu Nguyệt cười mập mờ với Lâm Thanh Diện một tiếng: "Nếu thật sự muốn, cũng không phải không thể!"
"Thật ngại quá, đối với loại hàng này tôi không có hứng thú!”
Lâm Thanh Diện không nhúc nhích chút nào, dù sao thì tốt xấu gì mình cũng là người thường thấy mỹ nữ, hơn nữa, trong nhà còn có vợ yêu chờ đợi.
"Anh..."
Tiểu Nguyệt phẫn nộ nhìn Lâm Thanh Diện: "Vậy anh nói đi, rốt cuộc là muốn thế nào?”
"Quỳ xuống xin lỗi!"
Lâm Thanh Diện lạnh lùng phun ra mấy chữ này, không có chút nào muốn thương lượng.
"Ha ha ha!"
Tiểu Nguyệt cười ha hả: "Bảo tôi quỳ xuống trước mặt bọn họ, Lâm Thanh Diện, anh cảm thấy điều này có thể sao?"
Lâm Thanh Diện nghe xong, không những không giận mà còn cười, bước hai bước về phía Tiểu Nguyệt.
"Có lẽ cô chưa từng nghe nói, thứ tôi am hiểu nhất chính là biến không thể thành có thể!”
Dứt lời, với thanh kiếm Trảm Tiên giữ trong tay, khí thế của Lâm Thanh Diện lập tức lên đến đỉnh phong.
"Muốn đi, thì phải hỏi xem thanh kiếm trong tay tôi có đồng ý hay không trước đã!”
Kiếm Trảm Tiên ra khỏi vỏ, đám người vừa nhìn liền biết kiếm này không phải thứ tầm thường.
Mà giờ phút này, Tả Nhạc ở bên cạnh cũng sớm đã sợ vỡ mật.
Ở công hội Luyện kim, anh ta cũng đã sớm nghe nói Lâm Thanh Diện có thiên phú dị bẩm, tu vi võ học cực cao, nhưng không ngờ hôm nay gặp mặt, Lâm Thanh Diện chỉ bộc phát khí thế mà chính mình đã không thể chịu đựng nổi.
Bịch một tiếng, hai chân Tả Nhạc mềm nhũn, không thể không quỳ xuống.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Tiểu Nguyệt: "Cậu ta đã quỳ, còn thiếu cô!"
Không ngờ rằng, Tiểu Nguyệt lại mang ý cười trong mắt, nói khẽ: "Lại là chiêu này..."