Rể Quý Trời Cho

Chương 1214: Rốt cuộc cũng đợi được anh



“Mẹ nó, ông đây sao lại kiếm một thư ký như cô, từ lúc nhà họ Thượng Sam lụi tàn, gia tộc Lương Cung đã là gia tộc lớn nhất Đảo Quốc, cô biết cái giống gì!” Trương Đông lớn tiếng mắng mỏ.

“Cái gì? Gia tộc đứng đầu Đảo Quốc?” Nữ thư ký hoàn toàn sững sờ.

Hôm nay sao vậy nhỉ, một bên là gia tộc lớn nhất Hoa Hạ, một bên là gia tộc lớn nhất Đảo Quốc, cô ta đã làm mích lòng cả rồi.

“Mau xin lỗi vị tiểu thư Lương Cung này!” Trương Đông nói.

Nữ thư ký cúi đầu: “Tôi… tôi sai rồi, tôi không biết cô là tiểu thư Miyamoto, sau này tôi sẽ không dám nữa.”

Lương Cung Nhạn Sương mất kiên nhẫn, nói: “Nếu không phải Lâm Thanh Diện ở sảnh lớn, tôi cũng chẳng buồn gặp mấy người. Có điều, trước đó các người đã xúc phạm tôi, vậy tất nhiên phải trả giá.”

Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Trưởng thôn Phương, tôi là Lương Cung Nhạn Sương, nghe nói thôn ta mời người đến đầu tư nhỉ.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông trung niên: “Hoá ra là cô Lương Cung, thật không ngờ cô lại gọi điện cho tôi, chuyện cô nói đúng là có thật, chúng tôi đã mời ông chủ Trương đến đầu tư, chắc hai bữa nay đã đến rồi.”

“Hạng mục này đầu tư khoảng bao nhiêu?” Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

“Ước chừng ba nghìn tỷ đấy.” Trưởng thôn Phương nói.

“Ba nghìn tỷ? Cũng chẳng bao nhiêu.” Lương Cung Nhạn Sương cười, nói: “Trưởng thôn Phương, tôi sẽ nhận hạng mục này, bốn nghìn năm trăm tỷ, tiền mặt!”

“Cô Lương Cung Nhạn Sương, cô… cô nói thật sao? Vậy thì thật tốt quá, tôi sẽ từ chối ông chủ Trương.”

“Được, chuyện này cứ quyết vậy nhé, ngày mai bốn nghìn năm trăm tỷ sẽ được chuyển đến.”

Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương lập tức cúp máy.

Trương Đông và nữ thư ký chết lặng, chỉ vì hôm nay làm ra chuyện như vậy mà hạng mục này đã lập tức tan thành mây khói.

“Bây giờ các người đi được rồi, tôi không hy vọng lại trông thấy các người nữa!”

Lương Cung Nhạn Sương nói xong, không buồn nhìn hai người họ. Chỉ xoay đầu cười với Lâm Thanh Diện đang ở một bên.

“Đói rồi đúng không, mau lên lầu thôi, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, anh không biết là tôi có nhiều chuyện hay muốn kể cho anh thế nào đâu.”

Nói xong, cô ta lập tức tiến lên, khoác tay Lâm Thanh Diện, rồi lên lầu.

Trương Đông ở bên sững sờ.

Vừa nãy còn là một Lương Cung Nhạn Sương lạnh lùng, vậy mà lại dịu dàng như nước đối với Lâm Thanh Diện.

Quả nhiên, khác biệt giữa người với người lớn thật.

“Được rồi, Nhạn Sương, cô có thể bỏ tay xuống rồi đó.”

Đến cửa phòng ở tầng cao nhất, Lâm Thanh Diện gỡ tay của đối phương khỏi người anh.

“Sao nào, có vậy cũng không được sao?” Lương Cung Nhạn Sương nói, có vẻ đáng thương.

“Cô cũng biết đấy, tôi…”

“Tôi biết, anh đã có vợ, có thể đừng nhắc lại nữa không.”

Nói xong, Lương Cung Nhạn Sương nhanh chóng mở cửa phòng.

Các món ăn hấp dẫn được đặt trên một bàn ăn kiểu Tây cầu kỳ, vừa nhìn là biết dụng tâm chuẩn bị.

“Hiện giờ là khoảng thời gian đặc biệt, những nguyên liệu này đều được vận chuyển bằng máy bay từ Đảo Quốc đến, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không.” Lương Cung Nhạn Sương nói.

“Vậy là tốt lắm rồi, cảm ơn nhé, tôi không sành ăn lắm đâu.” Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói,

“Đúng rồi, trước đây không phải cô ở Đảo Quốc sao? Sao bây giờ lại ở đây, còn nữa, ở đây bị bệnh là thế nào?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Lương Cung Nhạn Sương cười nói: “Lâm Thanh Diện, anh hỏi một lúc nhiều vậy, anh muốn tôi trả lời câu nào trước đây?”

“Vậy cô cứ trả lời từng câu đi.” Lâm Thanh Diện cười nói, nhấp một ngụm rượu vang.

Lương Cung Nhạn Sương cũng cầm ly lên, sau đó cười nói: “Anh thì hay rồi, lần trước sau khi rời khỏi Đảo Quốc thì vứt tôi lại cho lão Từ, sao nào, cảm thấy tôi và Thượng Sam Tinh Vũ rất phiền phức hả?”

“Làm gì có, tôi nghĩ hai người tài năng thiên phú, nên mới để Từ Thần dẫn dắt hai người.” Lâm Thanh Diện vội nói, ăn một miếng sushi để chữa ngượng.

Lương Cung Nhạn Sương tươi cười: “Bỏ đi, ai bảo tính tình tôi dịu dàng, tha cho anh chuyện lần trước vậy, có điều nói thậ thì tôi phải cảm ơn anh đã để tôi lại học nghề chỗ lão Từ.”

“Thật không? Xem ra gần đây cô đã tiến bộ nhiều rồi hả?” Lâm Thanh Diện cười hỏi.

“Cũng tạm thôi, đang trong giai đoạn nội tại mà.” Lương Cung Nhạn Sương nói, vẻ mặt tỏ ý muốn được khen ngợi.

“Mấy tháng ngắn ngủi mà đã đến giai đoạn nội kình, là giỏi lắm rồi.” Lâm Thanh Diện nói như thật.

Tuy nhiên, tài năng thiên bẩm thế này so với anh thực ra còn kém lắm.

“Hứ, đương nhiên rồi, không thể so được với quái kiệt như anh, có điều lão Từ cũng đã nói, chỉ cần tôi luyện tập đàng hoàng, chưa đến mấy năm, không chừng có thể vào hóa cảnh.” Lương Cung Nhạn Sương nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, ban đàu anh cũng nhìn ra tài năng thiên bẩm của Lương Cung Nhạn Sương, nên mới giới thiệu với Từ Thần.

“Biết vì sao tôi ở đây không?”

Lương Cung Nhạn Sương hỏi.

Lâm Thanh Diện nhún vai: “Tôi không biết sao cô lại xuất hiện ở đây, thực sự chuyện này rất kỳ lạ.”

“Còn không phải vì anh sao.” Lương Cung Nhạn Sương bĩu môi nói: “Nếu không, tôi sẽ chẳng đến cái thị thôn nhỏ này đợi anh.”

“Đợi tôi?”

Lam Thanh Diện khó tin.

“Đúng vậy, ai bảo tôi lưu luyến không quên anh, luôn nhớ anh chứ.” Lương Cung Nhạn Sương nói: “Sao nào, nghe tôi nói vậy, có phải trong lòng anh mừng thầm không?”

“Haiz, cô càng nói tôi càng không hiểu.”

Lâm Thanh Diện vội uống ngụm rượu: “Sao cô biết tôi sẽ xuất hiện ở thị thôn nhỏ này, nếu tôi không đến, không phải cô đợi uổng công rồi sao?”

“Từ Thần nói đó.”

“Từ Thần? Sao ông ta lại biết được?” Lâm Thanh Diện khó hiểu, nói.

“Chắc là Quý Trường Thanh nói với ông ta.” Lương Cung Nhạn Sương nói tiếp: “Từ Thần biết tôi ngày đêm nhung nhớ anh, nên nói, anh có thể sẽ về Dược Thần Cốc, vậy nên mới bảo tôi đợi anh ở đây.”

Lâm Thanh Diện cẩn thận ngẫm nghĩ, biết được sơ sơ vì sao Từ Thần lại nắm rõ vậy.

Không cần nói, chắc là mấy hôm trước, sau khi Lý Mộ Bạch về thần điện nói việc này cho Lâm Thanh Diện, Quý Trường Thanh đã nói lại cho Từ Thần.

“Sau khi tôi đến đây, đã ưng cái khách sạn này, nên lập tức mua lại để chờ anh.” Lương Cung Nhạn Sương nói.

Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, lúc này xem như Lâm Thanh Diện mới hiểu rõ toàn bộ.

Không ngờ, Lương Cung Nhạn Sương lại đối với anh sâu đậm thế này.

Có điều Lâm Thanh Diện đã hạ quyết tâm, đời này nhất định không phản bội Hứa Bích Hoài.

Chỉ có thể nói, Lương Cung Nhạn Sương đã chậm chân rồi.

“Vậy, bệnh dịch lần này, cô đã biết gì chưa?" Lâm Thanh Diện chuyển chủ đề: “Lần trước khi tôi đến đây, chỗ này không như bây giờ.”

Nói đến đây, Lương Cung Nhạn Sương cũng cau mày: “Bệnh dịch lần này rất kỳ lạ, nghe nói mấy hôm trước đột nhiên bùng phát, hơn nữa còn lây lan nhanh, tôi luôn nghi ngờ…”

“Nghi ngờ điều gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Tôi nghi ngờ, trận dịch này là do người làm.” Lương Cung Nhạn Sương nói.

“Người làm?” Lâm Thanh Diện cau chặt mày, nếu thật sự như vậy, thế thì người này cũng hiểm ác quá rồi.

“Thật ra cô nói cũng đúng, nơi này gần Dược Thần Cốc, linh khí dồi dào, theo lý mà nói, nơi đây sẽ không bùng phát dịch bệnh thế này.” Lâm Thanh Diện nói.

Lương Cung Nhạn Sương gật đầu, sau đó cười nói: “Dù sao chuyện này cũng không thuộc trách nhiệm của tôi, tôi chỉ cần đợi được anh thôi.”

Lâm Thanh Diện cười bất lực: “Nếu cô không đợi được tôi, hoặc là, tôi không hề ở cái thôn này thì sao?”

“Vậy… tôi cứ đợi tiếp thôi.”

Lương Cung Nhạn Sương cúi đầu nói, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv