Lâm Thanh Diện ngồi xổm xuống, cưng chiều ôm Nặc Nặc vào lòng.
Nhắc tới cũng lạ, dù Lâm Thanh Diện rất ít khi về, nhưng chỉ cần anh về, Nặc Nặc đều sẽ bám dính lấy anh.
Có lẽ đây chính là tình thân không thể nào tách rời nhỉ.
“Hai ba con chơi với nhau đi, em vào nhà giúp chị Tôn.” Hứa Bích Hoài cười nói, đi vào trong nhà bếp.
Thấy ngoài sân không có ai, Lâm Thanh Diện cười thần bí nói: “Nặc Nặc muốn chơi xích đu không?”
Dứt lời, anh vận dụng thần hồn, tạo ra một cái xích đu màu vàng.
Xích đu thắt trên hai cái cây, Lâm Thanh Diện bế Lâm Nhất Nặc ngồi bên trên đung đưa, Nặc Nặc nở nụ cười vui vẻ.
Linh lực của người Hóa Cảnh đỉnh cao quý giá đến mức nào, nhưng vì con gái được vui, Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để tâm.
Nếu để những người tu tiên biết, không biết bọn họ sẽ có suy nghĩ gì nữa.
Buổi tối, sau khi ăn một bàn món ăn ngon do chị Tôn nấu, hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nghỉ ngơi trong phòng ngủ ở biệt viện của nhà họ Lâm.
Biệt viện này là nơi ông nội của Lâm Thanh Diện ở lại đầu tiên sau khi thoát khỏi nhà Công Tôn đến Kinh Đô năm đó.
Và nhà họ Lâm của Kinh Đô cũng khởi đầu từ nơi này.
“Lâm Thanh Diện, anh xem Nặc Nặc đáng yêu không này.”
Vui vẻ nhìn Tiểu Nặc Nặc đã ngủ say, trong mắt Hứa Bích Hoài tràn đầy cưng chiều.
“Đương nhiên, vợ anh đáng yêu, con gái dĩ nhiên cũng phải như tiểu tiên nữ rồi.” Lâm Thanh Diện nói.
“Biết nói chuyện thì nói nhiều một chút, em thích nghe anh nói như vậy.” Hứa Bích Hoài mỉm cười nói.
Lâm Thanh Diện nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Hứa Bích Hoài, đã lâu lắm rồi vợ chồng hai người không được hưởng thụ thời gian yên tĩnh như vậy.
Nhưng dù sao thời gian yên tĩnh luôn rất ngắn ngủi.
Nghĩ đến Chuyển Hồn đan trong người Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện biết nhiệm vụ của mình còn rất nặng nề.
Nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được thì còn bảo vệ thế giới cái gì?
“Bích Hoài, sáng mai anh phải đi rồi.” Lâm Thanh Diện nói.
“Lại phải đi ư?” Hứa Bích Hoài ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói kết luận sau khi Lý Mộ Bạch trị liệu cho Hứa Bích Hoài hôm nay cho cô nghe, anh cũng không muốn che giấu quá nhiều.
Khi biết một năm sau chất độc trong người mình sẽ phát tác, Hứa Bích Hoài cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
“Bích Hoài, em... vẫn ổn chứ.” Lâm Thanh Diện quan tâm hỏi.
Trong tình huống bình thường, người bình thường nghe thấy tin tức như vậy, ai có tố chất tâm lý kém đều sẽ sụp đổ, đây cũng là chuyện rất bình thường.
“Em rất ổn mà.” Hứa Bích Hoài mỉm cười nói: “Ngược lại em cảm thấy anh có thể nói sự thật với em làm em rất vui.”
“Tin tưởng anh, trong vòng một năm, anh nhất định sẽ tìm ra cách giải độc cho em.” Lâm Thanh Diện trịnh trọng nói.
“Đương nhiên đây cũng là lý do khiến em bình tĩnh như vậy, vì em tin người đàn ông của em là anh hùng, anh đã nói sẽ bảo vệ em cả đời, cũng nhất định sẽ làm được.” Hứa Bích Hoài nói.
“Bích Hoài…”
Không cần nói quá nhiều, sau khi trải qua nhiều chuyện, hai người đã sớm hiểu nhau rồi.
…
“Cảm động quá, không ngờ chủ nhân và vợ của ngài ấy lại yêu thương nhau đến thế, khiến tôi muốn khóc luôn đây.”
Trên nóc nhà của biệt viện, Tú Nương nghẹn ngào nói, dùng ống tay áo rộng lớn lau khóe mắt.
“Tú Nương, cô là con rối, lấy đâu ra nước mắt chứ.” Vân Sơn lạnh lùng nói.
“Sao hả, người ta không có nước mắt thì không được cảm động hả? Ài, trên đời này còn có người đàn ông chung thủy như chủ nhân sao?” Tú Nương lẩm bẩm.
“Ặc… Thật ra, tôi cũng có thể.”
Vân Sơn cúi đầu nói, không ngờ lại mang theo chút thẹn thùng.
“Hả?”
Tú Nương đảo mắt nhìn qua, quyến rũ đi về phía Vân Sơn: “Khúc gỗ là anh đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ anh…”
“Tôi không có, tôi chỉ thuận miệng nói thôi…”
Vân Sơn vội giải thích, nào ngờ Tú Nương lại nở nụ cười quyến rũ đi thẳng tới chỗ mình.
“Đồ đầu gỗ, làm bạn mấy trăm năm, nếu anh thật sự muốn cũng không phải không thể, không bằng đêm nay chúng ta…”
Tú Nương châm chọc, muốn trêu đùa Vân Sơn.
Vân Sơn trợn mắt há mồm, Tú Nương vô cùng xinh đẹp, khí chất quyến rũ, hoàn toàn không ai có thể từ chối được.
Không biết lúc đó ở trung tâm đáy hồ, Lâm Thanh Diện đã khống chế bản thân mình thế nào mới không bị Tú Nương mê hoặc dụ dỗ nữa.
Vân Sơn đột nhiên vung tay đánh về phía Tú Nương.
Tú Nương nhíu mày, mắng to: “Tên ngốc, anh muốn đánh tôi hả?”
“Tú Nương tránh ra!”
Vân Sơn lạnh lùng nói, giơ tay đẩy Tú Nương qua một bên.
Cùng lúc đó, một con dao màu bạc bay qua ngọn tóc của Tú Nương.
Vân Sơn hừ lạnh, bắn nguyên khí trên người ra.
Búa Khai Sơn!
Một cây búa màu đen lập tức xuất hiện trong tay Vân Sơn.
Tình thế cấp bách, Vân Sơn giơ búa Khai Sơn lên chặn trước người.
Koong!
Dao găm đánh lên trên cây búa.
Lúc chạm vào nhau, dao găm tạo thành sức mạnh vô cùng to lớn.
Búa Khai Sơn không chống lại được, bị dao găm xuyên qua!
“Đây là... cao thủ Thần cảnh?” Vân Sơn khó tin, thời gian như bị đứng yên.
Dù khí thế của dao găm hơi giảm suýt, nhưng vẫn tiếp tục xông lên.
“Tên ngốc, mau tránh ra!”
Tú Nương ở bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở, cùng lúc đó, một cái roi dài xuất hiện trong tay.
Vụt!
Cô ta vung roi dài móc lấy con dao đang bay kia.
Tú Nương cắn chặt răng cố giữ lấy.
Vân Sơn lấy lại tinh thần sau tiếng quát lớn của Tú Nương.
Lập tức tránh sang một bên.
Dao găm tránh thoát roi dài, bay sát qua người Vân Sơn.
“Ầm” một tiếng, một cây cổ thụ cách đó mấy chục mét bị dao găm đánh đổ…
Hai người Vân Sơn và Tú Nương đứng sóng vai nhìn về phía nóc nhà ở đối diện, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ lộng lẫy lạnh lùng đi về phía này.
Người đàn ông vẻ ngoài tuấn tú, nhưng hơi thở lại u ám.
“Không ngờ lại là hai con rối Hóa Cảnh đỉnh cao.” Người đàn ông khinh bỉ nói.
“Anh là ai!” Vân Sơn đẩy Tú Nương ra sau lưng, lớn tiếng nói.
Người đàn ông nhìn ông ta một cái: “Anh xứng biết họ tên tôi sao? Tôi hỏi anh, công chúa nhỏ đâu?”
“Công chúa nhỏ? Chưa từng nghe nói tới.” Vân Sơn trả lời.
Trong mắt người đàn ông hiện lên sát khí, lạnh nhạt nói: “Nếu anh đã không biết, vậy tôi đành đi hỏi thằng nhóc Lâm Thanh Diện thôi.”
Nói xong, người đàn ông hoàn toàn không thèm để ý đến Vân Sơn và Tú Nương, muốn chọc thủng trần nhà đi vào!
“Đồ to gan, ai cho anh tùy tiện gọi tên của chủ nhân chúng tôi hả?”
Tú Nương cau mày nói: “Tôi cho anh biết, dù anh là cao thủ Thần cảnh đi nữa, nếu anh dám bất kính với chủ nhân, chắc chắn chúng tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt!”
Người đàn ông nghe xong, chẳng những không giận mà còn cười.
“Hai con rối các người mà cũng dám nói chuyện với tôi như thế à?”
Nói xong, trên người hắn ta tỏa ra âm khí, lần này, hắn ta huyễn hóa ra tận mười con dao găm.
Hai người Vân Sơn và Tú Nương đều tỏ vẻ căng thẳng.
Một con dao găm đã khiến hai người chật vật như thế rồi, huống hồ là mười con!
“Vì chủ nhân, chúng ta liều mạng đi!” Tú Nương nói.
“Ừm.” Vân Sơn gật đầu.
“Không biết lượng sức mình, đêm nay, sẽ là ngày các người hồn phi phách tán!”
Người đàn ông lạnh lùng nói, khí thế đột ngột dâng lên!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Vân Sơn, Tú Nương, hai người tránh ra.”
Lâm Thanh Diện vừa nói vừa đi tới từ nóc nhà bên kia.
Ánh trăng sáng chiếu xuống làm Lâm Thanh Diện trông vô cùng cao lớn.
“Chủ nhân.” Vân Sơn và Tú Nương đồng loạt nói.
Lâm Thanh Diện nhìn người trẻ tuổi kia, lạnh lùng nói: “Người này cứ để một mình tôi xử lý.”
“Ha ha.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nói: “Nói khoác không biết người, một tên chẳng khác nào con kiến cũng dám kêu gào với tôi ư!”
Lâm Thanh Diện nhìn đối phương, nhẹ giọng nói.
“Người dám làm phiền con gái tôi ngủ, đều phải chết.”
- -------------------