Lâm Thanh Diện đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Sở Nguyệt rời đi, trong mắt lóe lên chút ý hận thù.
Mới vừa rồi, lúc anh đứng đối diện với Sở Nguyệt, đã cố tình thả ra thần hồn chi lực của mình.
Thứ nhất là để thể hiện thực lực của mình, thứ hai là để lập uy.
Đứng trước khí thế của Lâm Thanh Diện, nếu đổi lại là người bình thường, chỉ sợ đã sớm thất khiếu chảy máu, chống đỡ không nổi rồi, cho dù có là cao thủ cấp Hóa cảnh đi nữa, hai chân cũng sẽ mềm nhũn mà quỳ xuống đất.
Điều này chứng minh, thực lực của Sở Nguyệt, ít nhất cũng phải là Hóa cảnh đỉnh phong!
Thương Nguyên Giới, quả nhiên thực lực phi thường, tùy tiện xuất hiện một người, cũng có thực lực Hóa cảnh đỉnh phong!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lâm Thanh Diện trầm trọng hơn một chút.
Thương Nguyên Giới! Càng lúc càng thú vị rồi đấy.
Nếu như không phải vì muốn câu được con cá lớn phía sau Sở Nguyệt, Lâm Thanh Diện sẽ không để cho bà ta ở lại bên cạnh mình, hơn nữa còn không nói sự thật cho Hứa Bích Hoài biết.
Với thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện, lại thêm Huyền Kình tự thân anh tu luyện được, quan trọng hơn là, truyền thừa anh đạt được từ Ma Thần Tu La, một người ở cấp Hóa cảnh đỉnh phong, căn bản không đáng để anh đặt vào mắt!
Nếu như trên thế giới này chỉ có một người có thiên phú trác tuyệt, vậy thì, cái người ấy chỉ có thể là Lâm Thanh Diện! Anh, chính là đứa con được ông trời lựa chọn!
Trong phòng ngủ.
Sở Nguyệt ngồi trên ghế sô pha đơn.
Chiếc sô pha này là Hứa Quốc Hoa vì muốn lấy lòng mình nên mới đặc biệt mua, được đặt làm riêng dựa theo ghế ngồi trong khang hạng nhất của máy bay, đồng thời còn tích hợp thêm chức năng massage nữa, cực kỳ thoải mái.
Đương nhiên, này cũng do Hứa Bích Hoài trả tiền.
Nhưng mà, lúc này ngồi trên một chiếc ghế sô pha thoải mái như thế, mà sắc mặt Sở Nguyệt lại có chút tái nhợt.
Trên khóe miệng bà ta còn một ít vết máu chưa lau sạch.
Thằng nhóc thối tha kia, thực lực thế mà lại mạnh như vậy, thiếu chút nữa đã không chống đỡ được rồi. Xem ra bọn họ nói không sai, thằng nhóc này quả nhiên thiên phú siêu đẳng, mới tí tuổi đầu, thần hồn chi lực thế mà đã tinh thuần như vậy rồi.
Ánh mắt Sở Nguyệt chuyển lạnh như băng, chân mày dài mảnh xoắn vào với nhau, sau đó, khóe mắt lóe lên ý cười.
Vốn còn tưởng rằng chỉ là một thằng nhóc con lông còn chưa mọc, bây giờ thì mọi chuyện thú vị hơn nhiều rồi.
Lúc này, Sở Nguyệt nghĩ đến Hứa Quốc Hoa.
Trong phòng khách
Hứa Quốc Hoa đang ở trong nhà xem ti vi, đột nhiên con cổ trùng trong cơ thể hơi hơi vặn vẹo, ông lập tức hiểu ra, đứng dậy đi ra cửa.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó Sở Nguyệt đã đi đến trước mặt Hứa Quốc Hoa, chỉ là sắc mặt tài nhợt, trông trạng thái có vẻ rất không tốt.
Hứa Quốc Hoa nâng mắt nhìn một cái, lập tức kinh ngạc đến thất sắc: “Chủ nhân, cô bị làm sao thế này? Là ai làm, sao khóe miệng cô lại có vết máu thế?”
“Ai hả? Còn không phải là chuyện tốt do đứa con rể quý hoá của ông làm à!” Sở Nguyệt lạnh giọng nói.
“Là Lâm Thanh Diện làm ấy hả? Sao cậu ta lại làm như thế chứ?”
“Ông vậy mà lại dám hỏi tôi tại sao à?”
Sở Nguyệt vừa trừng mắt một cái, Hứa Quốc Hoa ngay lập tức ngậm miệng.
Sở Nguyệt nhìn nhìn Hứa Quốc Hoa bây giờ, tuy ông vẫn còn là con rối bị bà ta khống chế, nhưng nhìn từ bên ngoài thì đã không còn vẻ lạnh lùng cứng nhắc của máy móc như lúc mới đầu nữa.
Càng lúc càng giống một “con người” có cảm xúc.
Điều này cũng chứng tỏ, thực lực của mình đã có tiến bộ.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Sở Nguyệt tốt lên không ít: “Còn không phải là vì hồi trước tôi bắt khiến cậu ta với Bích Hoài ly hôn à, nên hôm nay cậu ta mới tùy tiện viện một cái cớ để đánh tôi thôi.”
“Chủ nhân, để tôi đi thu thập cậu ta.”
Hứa Quốc Hoa siết chặt nắm tay, mặt đầy vẻ phẫn nộ, quay người muốn xông thẳng về phía cửa.
Trông thấy hành động của Hứa Quốc Hoa, Sở Nguyệt khinh thường nói: “Ngu ngốc, ông định đi đánh cậu ta ấy hả? Tôi còn chẳng đánh nổi, ông đánh được cậu ta chắc?”
“Ông qua đây ngồi xuống trước đã.”
Hứa Quốc Hoa nghe lời ngồi xuống sô pha, Sở Nguyệt vươn tay về phía Hứa Quốc Hoa, muốn xoa bóp cho ông.
Thế nhưng sự thực là, Sở Nguyệt mới không tốt bụng đến mức giúp Hứa Quốc Hoa xoa bóp như vậy đâu.
Nguyên nhân mỗi ngày bà ta bỏ ra nửa tiếng đồng hồ, là bởi vì, Sở Nguyệt thông qua việc xoa bóp, đã đưa cổ trùng từ đầu ngón tay mình, đi qua kinh mạch, thâm nhập vào trong cơ thể Hứa Quốc Hoa.
Mỗi ngày nửa tiếng đồng hồ, mức độ nghe lời của Hứa Quốc Hoa với mình sẽ tăng thêm một bậc.
“Quốc Hoa.”
Sở Nguyệt thay đổi thái độ mới rồi, giọng điệu mềm nhẹ nói, Hứa Quốc Hoa đang nhắm mắt hưởng thụ chỉ uhm một tiếng đơn giản.
“Ông xem Lâm Thanh Diện đối xử với tôi như vậy, có phải là đáng chết không?” Sở Nguyệt tiếp tục nói.
“Đáng chết, đương nhiên là đáng chết rồi, cậu ta dám đối xử với bà như vậy, cho dù có thiên đao vạn quả* cũng không đủ ấy chứ, tôi sớm đã nhìn cậu ta không vừa mắt rồi!” Hứa Quốc Hoa tức tối nói.
Thiên đao vạn quả: băm thành trăm miệng.
“Aiz, này phải trách thân thủ cậu ta quá tốt đi, tôi lại chẳng phải là đối thủ của cậu ta, chẳng qua chủ nhân, cô yên tâm, cho dù có phải liều mạng, tôi cũng phải dạy dỗ cậu ta một trận!” Hứa Quốc Hoa quả thực rất tức giận, buột miệng nói.
“Đừng gọi chủ nhân gì nữa, gọi là Nguyệt Nhi đi. Bây giờ đi thì quá mạo hiểm, ông cũng biết mà, tôi không muốn thấy ông bị cậu ta đánh chút nào.” Sở Nguyệt quyến rũ nói.
“Nhưng mà, Nguyệt Nhi, vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ, đánh thì đánh không lại, cũng chẳng có biện pháp nào để đuổi cậu ta đi.” Hứa Quốc Hoa hỏi.
Trong mắt Sở Nguyệt xẹt qua một tia oán hận, bà ta lấy từ trong tay ra một viên thuốc màu đỏ sậm, đặt trước mặt Hứa Quốc Hoa.
“Đây là?” Hứa Quốc Hoa không hiểu hỏi.
“Đây là một loại độc dược giết người vô hình, nếu như uống phải, thì cho dù có là thần tiên cũng không cứu được.” Sở Nguyệt nói.
“Được, để tôi cho thằng nhóc kia uống.”
Nói xong, Hứa Quốc Hoa đứng lên khỏi chỗ ngồi.
“Chờ một chút!”
Sở Nguyệt nhíu chặt chân mày, cái tên này, ngốc thật đấy à.
“Ông cảm thấy Lâm Thanh Diện sẽ nghe lời ông, ngoan ngoãn uống viên thuốc độc này à?” Sở Nguyệt không kìm được tức giận nói.
Lại nói, Sở Nguyệt đã hiểu sâu sắc thần hồn của Lâm Thanh Diện lợi hại thế nào rồi, viên thuốc độc này, Lâm Thanh Diện chỉ cần liếc mắt một cái thôi, liền nhìn thấu được ngay.
“Vậy...... chúng ta phải làm thế nào? Hay là bỏ vào nước, cho cậu ta uống?” Hứa Quốc Hoa hỏi.
Vẻ mặt Sở Nguyệt kì dị, nhìn nhìn Hứa Quốc Hoa, nói: “Chúng ta...... có thể xuống tay từ Hứa Bích Hoài!”
“Hả?”
Hứa Quốc Hoa nghe xong, giật bắn mình.
“Không...... này...... không thể được, không phải là muốn giết Lâm Thanh Diện à, sao lại hạ độc Bích Hoài chứ?”
“Thế nào, lời tôi nói ông cũng không nghe rồi phải không!”
Sở Nguyệt đột nhiên tản ra khí thế, Hứa Quốc Hoa thiếu chút nữa thì quỳ rạp xuống.
“Nhưng...... nhưng mà con bé dù sao cũng là con gái tôi, nếu làm như vậy thì......” Hứa Quốc Hoa lắp bắp nói.
Giết Lâm Thanh Diện, ông không có bất cứ ý kiến gì, nhưng mà Hứa Bích Hoài dù sao cũng sớm chiều ở chung với ông hai mươi mấy năm trời, ông vẫn không thể nhẫn tâm được.
Xem ra, cái tên này trúng cổ còn chưa đủ sâu......
Mắt Sở Nguyệt âm lãnh, sau đó nói: “Yên tâm, Bích Hoài là người phe chúng ta mà, tôi làm sao lại hại cô ta được? Mục tiêu của tôi là Lâm Thanh Diện, chỉ cần ông nghe lời tôi, Hứa Bích Hoài sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì đâu.”
“Vậy ý bà là......” Hứa Quốc Hoa không hiểu.
Sở Nguyệt bật cười nhẹ, ghé sát tai Hứa Quốc Hoa: “Ông chỉ cần......”