*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào lúc này, điện thoại của Lưu Thiên Thê đột nhiên đổ chuông.
Ông ta rút ra nhìn, là một người bạn của ông ta - Vương Triêu Hòa, đồng thời cũng là người liên lạc giữa ông ta với những đại gia tộc kia.
Thì ra vừa rồi, Lưu Thiên Thê bị Lâm Thanh Diện đá ra đất, nửa ngày không có đứng lên, ông ta đã ý thức được tình thế không ổn, lén lút gửi tin nhăn cho Vương Triều Hòa, hy vọng Vương Triều Hòa có thể liên lạc với mấy gia tộc gọi người đến cứu ông ta.
Lưu Thiên Thê nhìn thấy số điện thoại này, lập tức nhịn cơn đau trên người mà đứng dậy, trực tiếp mở loa ngoài.
“Vương Triều Hòa, người của mấy gia tộc đó khi nào tới?”
Vốn dĩ Lưu Thiên Thê cho rằng, Vương Triêu Hòa gọi điện tới, chắc là báo tin tốt.
Người của những gia tộc đó, khả năng đã ở trên đường rồi.
Nhưng, rất nhanh giọng nói truyền ra trong điện thoại lại khiển ông ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Lưu Thiên Thê, bọn họ bảo tôi nói với ông, sản nghiệp của nhà các ông bọn họ thu lại rôi, nhưng chuyện của ông bọn họ sẽ không quản!”
Nói xong lời này, Vương Triều Hòa cúp máy.
Lưu Thiên Thê cầm điện thoại trong tay, cả người đều rơi vào trạng thái sốc.
Trước đó đã nói xong xuôi cả rồi, thế nào đột nhiên đám người trợ giúp này lại chọn từ bỏ ông ta? Lưu Thiên Thê hoàn hồn, thật là cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Vậy thì mọi thứ trước đó ông ta làm, không phải đều là uổng công vô ích hay sao? “Hoặc ông còn có thể gọi cho những gia tộc khác hỏi thử xem, có lẽ bọn họ có thể phái người đến cứu ông”
Lâm Thanh Diện giờ ngón tay, mở miệng nói.
Đúng! Có lẽ còn có hy vọng khác! Lưu Thiên Thê không có nửa điểm do dự, lập tức liên lạc với từng người, kết quả mặc kệ gọi cho ai, đều không có người nghe máy.
Lưu Thiên Thê không cam tâm, khi thất vọng, đột nhiên một cuộc điện thoại khiến ông ta lấy lại hy vọng.
Nhìn rõ người gọi tới, thì ra là con trai của mình.
Ông ta vội nghe máy, trong điện thoại lập tức truyên đến tiếng khóc lóc của con trai.
“Ba! Chuyện lớn không hay rồi! Những gia tộc đó sau khi tiếp quản mấy sản nghiệp của chúng ta thì lập tức vứt bỏ chúng ta rồi!”
Lưu Thiên Thê hoàn toàn ngốc trệ rôi, không ngờ mình tính kế người khác, người khác đồng thời cũng đang tính kế mình! Thật ra tất cả những chuyện này, đều lọt vào trong mắt Lâm Thanh Diện: “Một người ngay cả gia tộc cũng có thể bán đứng, ai sẽ thật lòng hợp tác với ông chứ?”
“Ông hiểu cái gì! Bây giờ xong thật rôi!”
Lưu Thiên Thê bỗng bị dọa cho ngốc rôi, trong lòng ông ta rất rõ ràng, ông ta sau đây sẽ đối diện với cái gì! “Lâm Thanh Diện, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của cậu có đúng không!”
Lưu Thiên Thê như phát điên mà bật cười, mở miệng nói.
“Thằng nhóc nhà họ Lâm, cậu đừng hòng làm gì được tôi, dù sao nhà chúng ta dưới sự dẫn dắt của tôi sắp trở thành gia tộc hàng đầu rồi, sao có thể sẽ xong đời chứ?”