Giữa trưa hôm nay, bởi vì thời tiết nóng, Hứa Bích Hoài không muốn đưa Nặc Nặc ra ngoài.
Lâm Thanh Diện lên mạng tìm mấy quán ăn ở gần đó thấy không tệ, nên muốn nếm thử hương vị, cho nên xung phong nhận việc đi mua thức ăn về.
Anh bước ra từ trong phòng tổng thống, bên ngoài có người phục vụ riêng của anh đang chờ, túc trực hai mươi bốn giờ.
Người phục vụ thấy Lâm Thanh Diện đi ra, vội cung kính với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Ngài Lâm, chào buổi sáng, ngài có gì cần phục vụ sao?”
Lâm Thanh Diện nhìn anh ta cười cười, nói: “Tôi muốn ra mua chút đồ, nếu bên trong có chuyện gì, làm phiền anh nhanh chóng thông báo cho tôi biết.”
Người phục vụ nhanh chóng gật đầu.
Lâm Thanh Diện đi xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua một căn phòng, thì cửa phòng mở ra, một cô gái xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm từ bên trong đi ra.
Chính là Vân Đóa.
Vân Đóa nhìn Lâm Thanh Diện, thấy anh ăn mặc bình thường, tưởng rằng Lâm Thanh Diện là nhân viên vệ sinh của khách sạn, chạy nhanh tới nói một câu: “Anh chờ chút, giúp tôi vứt rác trong phòng nhé.”
Lâm Thanh Diện sững sờ một chút, nhìn chằm chằm vào Vân Đóa, không ngờ chính anh lại bị hiểu lầm là nhân viên vệ sinh.
Nhưng dù sao anh nghĩ chính anh cũng phải đi xuống, giúp đỡ một chút cũng có sao, vậy là nói một câu: “Được thôi.”
Vân Đóa vội vàng lấy rác trong phòng ra, đưa cho Lâm Thanh Diện.
Sau khi Lâm Thanh Diện nhận lấy, anh vội vã bước xuống phía dưới.
Vân Đóa nhìn chăm chằm vào bóng dáng của Lâm Thanh Diện, nói thầm: “Nhân viên vệ sinh của Khách sạn InterContinental này ngay đến cả đồng phục cũng không có sao? Không phải chứ.”
Lúc này trong phòng vang lên giọng nói của Dương Tư Dĩnh: “Vân Đóa, cô vừa nói chuyện với ai đó?”
Vân Đóa trở vào trong phòng, cười với Dương Tư Dĩnh: “Vừa rồi tôi đưa rác cho một nhân viên vệ sinh, trang phục chính thức cũng chưa mặc, xem ra không phải chi tiết nào Khách sạn InterContinental cũng làm tốt.”
Sau khi nghe vậy, Dương Tư Dĩnh cười cười, nghĩ thầm chỉ là một nhân viên vệ sinh, cho nên cũng không để trong lòng.
“Phải rồi Tiểu Dĩnh này, tối nay tôi có hẹn một người dùng bữa tại Nhà hàng Xuân Phong, nhà hàng này rất nổi tiếng ở Thành phố Y, cô có muốn đi không? Người tôi hẹn là cậu chủ của một doanh nghiệp lớn tại Thành phố Y, vừa đẹp trai, lại vừa có tiền đấy.” Vân Đóa nhìn chằm chằm vào Dương Tư Dĩnh như muốn hỏi một câu.
Dương Tư Dĩnh nở nụ cười, mở miệng nói: “Cô định biến tôi thành bóng đèn à, nếu tôi đi, lỡ như cướp mất cậu chủ lắm tiền của cậu thì phải làm sao bây giờ?”
“Há há, vậy tôi sẽ không ép nữa, cứ chờ xem tôi thu phục anh ta nè, sau đó tôi nhất định sẽ mời cô đi ăn.” Vân Đóa cười nham hiểm, rõ ràng là lúc nãy chỉ hỏi Dương Tư Dĩnh cho lịch sự, không thật lòng muốn cô ta đi cùng.
Lâm Thanh Diện ra ngoài mua cơm trở về, một nhà ba người ăn cơm xong, bởi vì Nặc Nặc muốn ngủ, cho nên ba người ở lại khách sạn đến chiều.
Vào buổi tối, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, Lâm Thanh Diện tính đưa mẹ con họ đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở Thành phố Y ăn cơm.
Hai người lấy một ít đồ dùng cho Nặc Nặc rồi rời khỏi Khách sạn InterContinental.
“Chồng à, bây giờ chúng ta đi đâu?” Hứa Bích Hoài nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Đi Nhà hàng Xuân Phong, đây là nhà hàng đặc biệt nổi tiếng ở Thành phố Y, mỗi ngày đều chật kín người, rất nhiều người phải đi từ sáng sớm để đặt chỗ cho buổi tối, anh đã bảo quản lý Khách sạn InterContinental đặt một bàn cho chúng ta rồi, cho nên chúng ta không cần lo lắng đi không có chỗ.”
Hứa Bích Hoài gật đầu, cùng Lâm Thanh Diện đi ra ngoài, cô không quan tâm cái gì cả, chỉ cần đưa Nặc Nặc đi ăn là được.
Cùng lúc đó, tại Nhà hàng Xuân Phong.
Vân Đóa đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, mặc quần jean, xuất hiện ở cửa nhà hàng.
Tuy rằng cô ta ăn mặc khá kín đáo, nhưng cũng thu hút sự chú ý của nhiều người, bởi vì vóc dáng cô ta rất gợi cảm, khiến cho ai đi qua cũng phải nhìn vài lần.
Cũng may những người nhìn vào vóc dáng cô ta, cũng không có ai nhận ra cô ta là ai.
Một lát sau, có một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở cửa Nhà hàng Xuân Phong, tiếng động cơ nổ vang làm cho tất cả mọi người đều tỏ ánh mắt hâm mộ với chủ nhân chiếc xe.
Một người thanh niên ăn mặc thời thượng, cao lớn, đẹp trai từ trên xe xuống, đi tới trước mặt Vân Đóa.
“Vân đại mỹ nữ, để cô đợi lâu rồi.” Người thanh niên cười nói với Vân Đóa một câu, rồi khoác vai cô ta.
Vân Đóa không kháng cự, mở miệng nói: “Cậu chủ Mã, anh đừng làm như vậy, lỡ như tụi ‘chó săn’ chụp được, ngày mai sẽ có scandal đó.”
Người thanh niên gọi là cậu chủ Mã cười ha hả, nói: “Tôi muốn xem xem có tên “chó săn” nào dám tung tin scandal của Mã Thế Siêu tôi lên mạng, sau đó anh ta đừng hòng làm việc ở thành phố này nữa.”
Mã Thế Siêu, là con trai của ông chủ của Tập đoàn Đằng Phi nổi tiếng ở Thành phố Y, dù ở Thành phố Y như một thành phố lớn trên quốc tế, anh ta cũng coi như nhà giàu có.
Dựa vào sự ảnh hưởng của ba mình ở Thành phố Y, Mã Thế Siêu từ trước đến nay ngang tàng, căn bản không đem người bình thường để vào mắt.
Ở trong mắt anh ta, mặc kệ gặp phải chuyện gì, chỉ cần tốn chút tiền đều có thể giải quyết.
Anh ta ôm Vân Đóa đi vào bên trong Nhà hàng Xuân Phong, lúc này trong nhà hàng rất náo nhiệt, cơ bản tất cả các bàn đều đã có người ngồi.
Người phục vụ nhà hàng Xuân Phong nhìn thấy Mã Thế Siêu tiến vào, mặt biến sắc, vội xoay người chạy tới báo cho ông chủ Nhà hàng Xuân Phong.
Một lát sau, ông chủ từ bên trong đi ra, tới trước mặt Mã Thế Siêu.
“Cậu Mã, ngài quang lâm đến quán nhỏ này, thật là vinh hạnh cho chúng tôi.” Ông chủ mở miệng nói cười với Mã Thế Siêu.
Ở Thành phố Y, cơ bản ai cũng biết, Mã Thế Siêu không dễ chọc, cho nên gặp mặt đều là khách khách khí khí.
“Đừng nói vinh hạnh hay không vinh hạnh, mau tìm cho tôi một bàn, tôi muốn ăn cơm.” Mã Thế Siêu không kiên nhẫn nói một câu.
Sắc mặt ông chủ lộ ra vẻ khó xử, mở miệng nói: “Cậu Mã, thật sự xin lỗi, hôm nay cậu tới muộn rồi, chúng tôi đã hết chỗ, hay là cậu ngồi chỗ này chờ chút, tôi bảo nhà bếp làm cho vài món ăn, cậu mang về ăn nha?”
Mã Thế Siêu trừng mắt, chỉ vào một cái bàn trống cách đó không xa, mở miệng nói: “Ông cho tôi là kẻ mù à? Cái bàn bên kia không phải còn trống sao? Tại sao Nhà hàng Xuân Phong các người, cố ý không cho Mã Thế Siêu tôi ở chỗ này ăn cơm hả?”
“Cậu Mã, cậu đừng hiểu lầm, bàn kia đã có người đặt rồi, hơn nữa người ta đã đặt cọc rất nhiều tiền, chắc chắn sẽ đến đây, chúng tôi nhất định phải giữ chỗ.” Ông chủ vội giải thích.
“Ông đây mặc kệ đã đặt rồi hay chưa, chỗ đó không có người ngồi, tức là không có ai, hôm nay tôi ăn ở đó, xem ai dám đuổi tôi đi!”
Nói xong, Mã Thế Siêu dẫn Vân Đóa tới bàn phía trước, ngồi xuống.
Ông chủ nhất thời nóng ruột, không biết phải làm gì bây giờ.
“Ông chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Người phục vụ mở miệng hỏi.
“Có thể làm sao bây giờ, không thể đuổi anh ta đi được, trước hết cứ từ từ xem, chờ khi khách đặt bàn kia tới đây, xem có thể thương lượng được không.” Ông chủ trả lời.
Không lâu sau, một nhà ba người Lâm Thanh Diện đi tới cửa Nhà hàng Xuân Phong.
- -------------------