Rể Quý Rể Hiền

Chương 857: Sẽ hối hận khi nhìn thấy tôi



Đăng xa có mấy trăm thanh niên tụ tập trên đường phố, bọn họ nghênh ngang đi về đằng trước.

Chỉ cần là địa bàn của cấp dưới Dư Văn Cường là bọn họ sẽ trực tiếp đi vào đập phá một phen, xem ra rất có tính mục đích.

Bọn họ nhìn thấy một chiếc Santana trảng chạy đến đây, bọn họ đều vô thức sững sờ.

"Ha ha con mẹ nó! Ông đây cứ đứng ở đây đó, tôi xem anh ta có dám đụng tôi không?"

Một thanh niên nhuộm tóc vàng cười ha hả.

Nói xong câu đó, thanh niên tóc vàng này trực tiếp cất bước đi ra đằng trước.

"Ha ha, đã là năm nào rồi mà định con mẹ nó lái xe hù dọa người khác, cậu để anh ta đụng một cái thử xem"

Người nói chuyện chính là mấy tên thanh niên đang cất bước lên đằng trước.

Năm sáu thanh niên đều tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.

"Rừm rừm rừm!"

Santana màu trắng không giảm tốc độ, ngược lại còn tăng thêm, nó đang chạy thẳng đến chỗ đám người trước mặt.

Nụ cười trên mặt mấy thanh niên dần dần có chút cứng đờ, trong lòng bọn họ muốn lùi về sau.

Nhưng trước đó đã ăn nói mạnh miệng, nếu hiện tại bị dọa lui lại, vậy rất mất mặt.

Thế là mấy người này đành phải kiên trì đứng tại chỗ đánh cược chiếc Santana này không đám thật sự đụng bọn họ.

Mà hai chân của bọn họ lại đang không ngừng run lên, đầu gối như muốn nhũn ra.

"Anh...anh...anh...anh ta thật...thật....thật sự có can đảm đụng vào, chạy mau!"

Bông nhiên tên thanh niên tóc vàng hét lớn một tiếng rồi quay người muốn né sang bên cạnh.

Nhưng hiển nhiên là đã trễ.

Chỉ thấy Santana màu trắng lập tức vọt tới, hình như thời gian qua nhanh, tốc độ như bay, nó đã đụng phải mấy người thanh niên tóc vàng.

"Âm! Kẹt kẹt! Bịch bịch!"

Mấy thanh niên bị đụng bay lên như đánh bowling, sau đó hung hăng ngã xuống đất, miệng mũi chảy ra máu tươi.2089111_2_25,60

Dù cho là mấy trăm thanh niên hay những người đi đường xung quanh đều bị ngu ngơ.

Ai cũng không nghĩ tới, vậy mà Cao Phong nói đụng là đụng, không có một chút do dự nào.

Những người này điên cuồng đập phá trong tiệm đã đủ tùy tiện rồi, không nghĩ tới còn có người càng tùy tiện hơn bọn họ.

Trong mắt những người này không có pháp luật sao? "Rít rít!"

Santana thẳng gấp dừng lại trước mặt mọi người.

Cao Phong đấy cửa cất bước xuống xe, anh lạnh lùng quét mắt nhìn mấy trăm người.

Mà mấy trăm người đối diện Cao Phong lùi lại đằng sau mấy bước theo bản năng.

Vậy mà hơi thở trên người anh mạnh mẽ đến mức có thể chống lại mấy trăm người.

"Cửa hàng của tôi kinh doanh chính quy nên đã đóng thuế cho bên trên, cũng được bên trên bảo vệ.

Mấy người đập cửa hàng của tôi, tôi đụng chết mấy người, nhiều lắm tôi chỉ bị gọi là phòng vệ chính đáng.

Không phục thì mấy người cứ đập tiếp đi."

Khuôn mặt Cao Phong không biểu cảm, nửa thật nửa giả nói.

Những tên lưu manh tầng dưới chót xã hội này đâu biết cái gì là pháp luật, hiện tại bọn họ bị câu nói này của Cao Phong làm cho khiếp sợ.

Một mình Cao Phong nói dăm ba câu, phối hợp với hơi thở mạnh mẽ, vậy mà làm mấy trăm người phải khiếp sợ.

Thật sự khiến cho người ta không khỏi cảm thán Cao Phong mạnh mẽ.

"Mày đang vờ vịt gì thế, ông đây không biết pháp luật gì hết! Nhiều người như vậy cùng nhau ra tay, đánh chết thì cũng do mày đánh thua!"

Một thanh niên cất bước tiến lên, trong tay gã câm một ống thép sáng loáng chửi mắng Cao Phong.

Dưới tình huống này chỉ sợ là có người dẫn đầu.

Đã có một người dẫn đầu thì những người khác ủng hộ xúc động phẫn nộ, sau đó quấy phá theo đám đông, hiện tại đang vọt tới chỗ Cao Phong.

"Bảo vệ cậu Phong! Vây chặt hai bên đường đi, hôm nay không cho phép ai có thể ra ngoài!"

Bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến tiếng kêu của Dư Văn Cường.

"Xì xào xì xào!"

"Bịch bịch bong!"

Trong con hẻm bên đường bắt đầu có một đám người đang điên cuồng lao ra.

Mười người, năm mươi người...

Không, chỉ sợ lúc này số lượng người phải dùng đơn vị hàng trăm để tính toán.Một trăm người, năm trăm người, tám trăm người, hơn nghìn người! Không ít hơn nghìn người, người đến đen nghịt vây quanh.

Vô số chiếc xe chặn hai đầu đường lại, hơn nữa phái người tiến hành canh gác, ai cũng không thể tuỷ tiện ra ngoài.

Bất kể là mấy trăm tên thanh niên đối diện, hay một số người dạo phố trên đường đều không dám động đậy.

Hơn nghìn người lập tức xếp làm thành một vòng tròn lớn vây quanh vài trăm người đối diện cực kỳ chặt chẽ.

Cao Phong đứng ở trong đám người van xin, mấy người Dư Văn Cường cũng đứng ở sau lưng.

Mà trong mấy trăm người đối diện, cuối cùng chậm rãi phân ra một con đường, hai người đàn ông trung niên cất bước đi ra.

Hai người đàn ông trung niên này, trong đó một tên mặt mũi đầy dữ tợn, dáng người cực kỳ to cao.

Mà một tên khác thì mang giày Tây, nhìn giống như một doanh nhân thành đạt.

"Cậu Phong, người có dáng người to cao tên là Phạm Hồng Quân, còn người mặc tây trang tên là Ngô Đông Sơn."

"Thế lực của Phạm Hồng Quân không bằng Ngô Đông Sơn, dù là thực lực cá nhân hay bối cảnh sau lưng của Ngô Đông Sơn đầu cực kỳ kinh khủng"

Dư Văn Cường thấy hai người đàn ông trung niên kia đi ra, lúc này anh ta nhỏ giải thích một câu với Cao Phong.

Ánh mắt Cao Phong trầm tĩnh nhìn hai người một chút, anh nhẹ gật đầu tỏ ra đã biết.

Hai người này đều có hơi thở rất mạnh, dù cho bị hơn nghìn người vây quanh cũng không sợ hãi chút nào mà vẫn cất bước đi ra.

Bọn họ như một con diều hâu giữa bầy sói, mang theo một hơi thở nhìn từ trên cao xuống.

Trên mặt những cấp dưới xung quanh nhìn hai người đầy sùng bái.

Mà hiện tại những người dạo phố ở xa xa cũng rất ngạc nhiên.

"Lại là Ngô Đông Sơn và Phạm Hồng Quân, thế mà hai người bọn họ cũng đến đây sao?"

"Ö, Phạm Hồng Quân lăn lộn hơn hai mươi năm ở Thành phố Hòa Bình, mười mấy tuổi đã bắt đầu lăn lộn trên đường, anh ta đã từng bò lên vị trí này bước một đó!"

"Không sai, cấp dưới của Phạm Hồng Quân ít nhất có sáu trăm người, những người này chỉ là một phần nhỏ thôi"

"Càng kinh khủng hơn là Ngô Đông Sơn, số lượng cấp dưới của anh ta còn nhiều hơn của Phạm Hồng Quân."

"Quan trọng nhất là nghe nói bối cảnh của Ngô Đông Sơn hết sức khủng bố, cho nên anh ta có thể quản lý thế lực ngâm khu Thành Nam của Thành phố Hòa Bình này."

Đám người vây xem vô cùng khiếp sợ mà nhìn hai người kia, bọn họ suýt chút ngạc nhiên đến nỗi rơi cả căm.

Đặc biệt là những thanh niên kia, lúc này trên mặt bọn họ đều là sùng bái nhìn Ngô Đông Sơn.

Ngô Đông Sơn này thật đúng là nhân vật lớn trên đường khu Thành Nam! Nói Ngô Đông Sơn là quản lý của thế lực ngâm khu Thành Nam cũng không đủ.

Lúc đám người Dư Văn Cường chưa bùng lên, Ngô Đông Sơn đã yên ổn ngồi lên vị trí bá chủ Khu Thành Nam, không ai dám chống lại Ngô Đông Sơn.

Hơn nữa trong khu này, Ngô Đông Sơn cũng có thế lực của mình chiếm giữ.

Ngô Đông Sơn không chỉ có bối cảnh cực sâu, cấp dưới đông đảo mà thực lực bản thân cũng rất mạnh mẽ.

Thân phận gã ta tôn quý như vậy, vậy mà lại đến nơi này, thật sự làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.

Chẳng lẽ hai nhân vật lớn như Ngô Đông Sơn tới nơi này, chính là vì người trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường kia sao? "Dư Văn Cường, tôi biết sau lưng cậu có người chống lưng, cuối cùng hôm nay cũng dám ra đây gặp người rồi à?"

Phạm Hồng Quân cười lạnh một tiếng, gã ta bĩu môi mảng Dư Văn Cường.

Lúc này Dư Văn Cường muốn nói chuyện, nhưng đã bị Cao Phong đưa tay ngăn lại.

"Anh muốn gặp tôi thế à?"

Khóe miệng Cao Phong hiện lên một chút nghiên ngẫm.

"Ha ha, sao nào? Cậu là con chuột trong cống không thể lộ ra ngoài ánh sáng à? Hay là cậu cảm thấy xấu hổ đây? Chẳng lẽ cậu đã làm việc gì trái với lương tâm sao?"

Phạm Hồng Quân cười lạnh nói.

"Tôi cảm thấy chẳng mấy chốc nữa anh sẽ hối hận khi nhìn thấy tôi."

Cao Phong chậm rãi chắp hai tay sau lưng, giọng điệu bình tĩnh làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thách thức.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv