Lúc này trong quán bar Ngọa Long, ai cũng là một nhân vật lớn, làm gì cũng phải đàng hoàng quy củ.
Mà Cao Phong lại há mồm nói muốn thay đổi ông chủ của quán bar Ngọa Long, chuyện này đúng là mơ mộng hão huyền.
Nếu Cao Phong không nói rõ chuyện này thì chẳng phải sau này mặt mũi của quán bar sẽ bị mất hết à, không phải ai cũng định giở trò ở quán bar chứ.
Quản lý Trương quát thì có năm sau người bảo vệ vây quanh Cao Phong.
Tất cả những người bảo vệ này đều có thân hình vạm vỡ, vòng eo to tròn, những bảo vệ bình thường không thể nào so sánh với họ được.
"Anh, đây là anh muốn ngăn cản tôi?"
Cao Phong hơi xoay người, anh hơi suy nghĩ nhìn quản lý Trương một cái.
"Cậu phải xin lỗi quán bar Ngọa Long vì những lời cậu nói vừa nãy!"
"Cậu đừng tưởng rằng mình biết cô Nguyệt thì cậu có thể thoải mái gây chuyện ở đây!"
"Nếu cậu thật sự có quan hệ tốt với cô Nguyệt thì tại sao cô ta không để cậu đi lên trên chứ?"
"Cậu nên biết rõ thân phận của mình đi, đừng tưởng là chỉ cần quen biết cô Nguyệt thì có thể một bước lên trời? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
Quản lý Trương chế nhạo nhìn Cao Phong,trong mắt anh ta tràn đầy sự khinh thường.
Ngược lại anh ta đang muốn xem Cao Phong trả lời câu hỏi này như thế nào.
"Bộp!"
Bỗng nhiên, một tiếng tát vang lên rõ ràng, trong nháy mắt nó vang vọng khắp nơi trong đại sảnh quán.
Tất cả mọi người ddeuf đoán mò.
Còn quản lý Trương thì ôm mặt, anh ta vẫn còn sững sờ.
Anh ta đang chờ Cao Phong nói câu xin lỗi nhưng cuối cùng Cao Phong lại cho anh ta một cái tát? "Anh là cái thá gì, mà dám nói như vậy với Cao Phong tôi?"
"Đúng là loại ếch ngồi đáy giếng, chỉ cần anh tìm hiểu thế cục bên ngoài thì sẽ biết tôi là ai."
Mặt Cao Phong không cảm xúc nhìn quản lý Trương, giọng nói của anh rất cương quyết.
"Ha ha, đúng là biết đóng kịch đó."
Thu ngân quầy bar cười lạnh một tiếng nói.
"Đừng nói linh tinh nữa! Trước tiên bắt cậu ta lại cho tôi, sau đó tôi sẽ hỏi kỹ cậu ta xem cậu ta có biết đi tìm cái chết là gì không."2089093_2_25,60
Quản lý Trương nổi giận gầm lên một tiếng, bây giờ anh ta trực tiếp ra lệnh cho bảo vệ bên cạnh.
"Để tôi suy nghĩ một chút, đã bao nhiêu năm chưa có người dám gây chuyện ở quán bar Ngọa Long rồi, làm sao cậu có lá gan gây chuyện ở đây?"
Tên bảo vệ đứng đầu kia kinh thường cười một tiếng rồi chạy về phía Cao Phong.
"Dừng tay!" . Bạn đang đọc truyện tại == T RÙMtruyện. NET ==
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng hét.
Động tác của mọi người lập tức dừng lại, rồi quay ra nhìn về phía cửa.
Bọn họ chỉ thấy một người trung niên mặc áo vest và đi giày da, đi theo ông ta là năm sáu người vệ sĩ mặc áo đen, họ đang đi vê phía giữa đại sảnh.
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám tro rất có khí thế.
Cộng thêm mấy vệ sĩ mặc áo đen đi đằng sau, càng làm cho ông ta nổi bật thêm, giống như con đại bàng đang nhìn con sói đi đến.
"Ông, Ông chủ?"
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì trong nháy mắt quản lý Trương chấn trương, trong lòng anh ta bắt đầu thấp thỏm bất an.
Người đàn ông trung niên này tên là Phạm Văn Bân, ông ta là ông chủ đứng phía sau quán bar Ngọa Long.
Ở bên cạnh một người ông chủ như vậy nên đám người quản lý Trương và đám người sẽ không sợ lắm.
Điều quan trọng là Phạm Văn Bân quen biết rất nhiều nhân vật lớn ở thành phố Hòa Bình.
kể cả nhân vật lớn trong thế giới ngâm hay nhân vật lớn của mấy công ty thì ông ta có thể gọi anh em, mạng lưới quen biết của ông ta rất rộng.
Quán bar Ngọa Long nổi tiếng đến mức không ai dám đến đây gây chuyện là vì bọn họ không dám chọc vào Phạm Văn Bân! Bây giờ sắc mặt Phạm Văn Bân hơi âm trầm, ông ta bước vê phía đám người Cao Phong.
"Cậu Phong!"
Phạm Văn Bân đi đến bên cạnh Cao Phong, không nói câu nào trước tiên chào anh một câu."Cái gì?"
Bây giờ, trái tim của quản lý Trương và tên thu ngân quầy bar và mấy người bảo vệ đứng bên cạnh đều đập mạnh.
Phạm Văn Bân quen biết Cao Phong? Hơn nữa nhìn thái độ của Phạm Văn Bân thì ông ta rất lễ phép với Cao Phong? Cao Phong nhìn Phạm Văn Bân một cái, nhưng anh chỉ gật đầu một cái.
Anh không nhận ra Phạm Văn Bân là ai, nhưng không có nghĩa Phạm Văn Bân không biết anh.
"Cậu Phong, chuyện này cứ để tôi xử lý."
Phạm Văn Bân biết việc nào nhẹ việc nào nặng hơn lên bây giờ ông ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía quản lý Trương.
"Đồ chó mắt mù, ngay cả ông chủ cậu cũng không nhận ra?"
Phạm Văn Bân nhìn quản lý Trương một cái, sau đó ông ta quát một tiếng.
"Cái gì?"
Quản lý Trương sửng sốt một lần nữa, sau đó anh ta lập tức phản ứng lại.
"Ông chủ, làm sao tôi không nhận ra ông được, chẳng qua vừa rồi ông đang chào hỏi với cậu ta nên tôi quên mất chào hỏi ông..."
Quản Lý Trương tưởng rằng Phạm Vũ Bân mảng anh ta vì anh ta quên chào hỏi, nên ông ta mới nổi giận như vậy.
"Đúng vậy ông chủ, chào ông chủ!"
Thu ngân quầy bar cũng vội vàng chào hỏi.
"Đừng gọi tôi là ông chủ!"
Phạm Văn hét lên một tiếng, sau đó đưa tay cung kính chỉ tay về phía Cao Phong nói: "Nhìn rõ vào, ông ta mới là ông chủ à!"
"Cái gì?"
Mọi người và quản lý Trương bị chấn kinh một lần nữa.
Người Cao Phong này vừa nãy còn bị quản lý quán bar Ngọa Long đuổi ra ngoài, làm sao chỉ trong chốc lát đã biến thành ông chủ của quán bar Ngọa Long? "Thân phận của cậu Phong, kế cả Phạm Văn Bân tôi cũng phải cung kính đối xử"
"Bây giờ các người còn muốn đuổi cậu Phong ra ngoài? Lại còn định đánh cậu Phong? Các người chán sống rồi à?"
"Hoặc nói cách khác, các người muốn mình không sống nổi ở thành phố Hòa Bình nữa?"
Phạm Văn Bân mắng làm cho quản lý Trương và mấy người khác sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
Thân phận của Phạm Văn Bân như vậy, nên bọn họ rất tin tưởng lời nói của ông ta.
Mà hôm nay, cả Phạm Văn Bân cũng phải đối sử cung kính với Cao Phong, vậy thân phận của Cao Phong...
"Ông chủ, anh Phong, tôi thật sự không biết, tôi thật sự không biết...
Bây giờ quản lý Trương bị dọa khóc, anh ta dùng sức nặn ra một nụ cười, vẻ mặt bây giờ của anh ta trông còn khó coi hơn cả khóc.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, vốn đĩ anh định nói mười phút nữa mới thay đổi ông chủ của quán bar Ngọa Long.
Bây giờ anh thấy mười phút đó không cân nữa rồi.
Căn bản Phạm Văn Bân không nghe câu giải thích của quản lý Trương, ông ta quay đầu lễ phép nhìn Cao Phong hỏi: "Cậu Phong, bây giờ xử lý bọn họ như thế nào? "Ông tự xử lý đi, tôi còn có chuyện khác."
Cao Phong khẽ Xua tay.
"Vâng, anh Phong, chúng ta nói chuyện ở đây đi."
Phạm Văn Bân vội vàng gật đầu.
Cao Phong và Phạm Văn Bân vừa đi về phía thang máy vừa nói chuyện.
"Cậu Phong, năm đó tôi ở với anh Văn Cường một khoảng thời gian, được anh Văn Cường dạy bảo rất nhiều."
"Ban đầu quán bar Ngọa Long này là do anh Văn Cường đã cho tôi một khoản tiên để phát triển."
"Bây giờ anh Cường nói cậu Phong cần tập hợp quyền lực thì tôi lập tức đưa quán bar này ra cho cậu."
"Bây giờ cậu chính là ông chủ ở chỗ này."
Phạm Văn Bân vừa đi vừa giải thích cho Cao Phong.
Cao Phong gật đầu một cái, anh cũng không muốn biết rõ chuyện này.
Anh chỉ cần biết, bây giờ tài sản của tập đoàn Lân Vũ có rất nhiều, thế là được rồi.
"Tôi có hẹn với dòng họ Nam Phương, nên bây giờ tôi đi trước đây."
Cao Phong gật đầu một cái, sau đó đi vào thang máy.
Dĩ nhiên Phạm Văn Bân muốn bản thân dẫn Cao Phong lên nhưng ông ta bị Cao Phong từ chối.
"Bộp bộp!"
Phạm Văn Bân không dám làm trái lời nói của Cao Phong, ông ta lập tức vỗ lòng bàn tay.
Khi quản lý Trương đi đến đây thì Phạm Văn Bân lập tức nói nhỏ bên tai anh ta.
"Ông chủ Bân, ông cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ lấy công chuộc tội, tôi sẽ giải quyết hết những việc này cho ông!"
Quản lý Trương nói xong thì vội vàng chạy về hướng vừa anh ta vừa đi.