Con dao đã cảm sâu vào chiếc chăn bông.
Mặc dù đã cách một tấm chăn bông nhưng anh ta vẫn có thể xác định chính xác vị trí trái tim của người đang nằm dưới tấm chăn kia đến từng centimet.
Ngay lúc này đây, không khí bỗng nhiên trở nên yên Tĩnh.
Không hề có một động tĩnh nào phát ra phía sau lưng Cố Minh Tuấn.
Mà lúc này mắt người bác sĩ kia lóe lên, làm cho lòng người càng trở nên hồi hộp.
Trong mắt thực tập sinh đứng phía sau ông ta cũng sáng lên rồi đột nhiên rút ra một con dao găm lao về phía trước và đâm.
"Phốc"
Toàn bộ con dao găm cực kì sắc bén đâm vào trong đệm chăn.
Ngay sau đó, thực tập sinh này trở nên sững sờ, lòng bàn tay run rẩy không ngớt.
Tiếp đó, thực tập sinh lập tức giống như nổi điên, bất thình lình rút con dao găm trên tay đâm điên cuồng về phía tấm chăn kia.
"Âm! Âm! Âm!"
Cùng lúc đó có một giọng nói trầm thấp vang lên, trong nháy mắt trên tấm chăn bông hiện ra bảy tám lỗ rách.
"Ha ha, cảm giác đâm vào không thoải mái, hình như có gì đó không đúng đúng không?"
Phía sau, một người chưa bao giờ nói chuyện như Cố Minh Tuấn đột nhiên bật cười.
"Hửm!"
Bác sĩ vén chăn lên, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai người đồng thời trợn to hai mắt.
Bên trong chiếc chăn kia là một hình nộm, chắc hẳn bệnh viện hay sử dụng loại này.
Trên thân thể hình nộm lúc này đã bị đâm hỏng thành những lỗ thủng.
Người bên trong này, căn bản cũng không phải là Cao Bằng.
Lúc này, trong lòng hai người bỗng trào dâng một cảm giác cực kì tuyệt vọng.
Bọn họ không sợ chết.
Nhưng thứ bọn họ sợ hơn cả là không hoàn thành nhiệm vụ mà Cao Phong đã bàn giao, thà rằng chết đi còn tốt hơn.
Chưa thành công mà đã chết, làm sao bọn họ có thể can tâm? Nhưng bây giờ, thậm chí bọn họ còn không biết Cao Bảng đang ở nơi nào thì bọn họ có thể làm được gì? "Ào ào ào!"
Trong nháy mắt mấy chục vệ sĩ ở ngoài sân đã cất bước vào bên trong, mặt đối mặt nhìn hai người bọn họ.
Lúc này hai người bọn họ đang ở trên tầng bảy vì thế cửa sổ có thể bị phá hỏng thì cũng không thể nhảy từ trên đó xuống, tình thế lúc này nghiễm nhiên không thể chạy thoát được.
"Ha ha ha hai"
Đúng vào lúc này, một tiếng cười lớn khác vang lên.
Cao Bằng đang mặc áo bệnh nhân ngồi trên xe lăn được người khác đẩy vào trong phòng.2089075_2_25,60
Trên khuôn mặt lúc này nở ra nụ cười sảng khoái vô tận.
"Anh!"
Ánh mắt hai người bác sĩ cùng thực tập sinh lóe lên, đột nhiên lao về phía Cao Bằng.
"Âm! Âm!"
Ngay lập tức hơn mười người vệ sĩ bước tới đánh hai người ngã xuống đất.
Khi chiếc khẩu trang bị tháo xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Đó không phải là một bác sĩ, mà là Cao Quang Minh đã cải trang thành.
"Thú vị, thú vị, ha ha! Để có thể giết được ông, chắc các người phải vất vả lắm nhỉ?"
Cao Băng cười sảng khoái, nhìn hai con người đang bị đè xuống đất không nhúc nhích được, trên mặt anh ta biểu lộ rõ thái độ khinh thường.
"Các người cho rằng tôi ở thành phố Hà Nội này mấy tháng là uổng phí à, khöng cỏ ích lợi gì sao?"
"Các người thật sự nghĩ tôi vô dụng như vậy sao?"
"Nói cho các người biết, một khi các người đã tiến vào thành phố Hà Nội này thì ngay trong khoảnh khắc ấy, người của tôi đã chú ý tới các người rồi, hiếu không?"
"Không đế ý đến các người là do tôi muốn chơi một trò chơi với các người thôi."
"Loại trò chơi mèo vờn chuột đơn giản này chơi cũng thật vui, ha hai"
Lúc này trong lòng Cao Băng thoải mái vô cùng, nhìn hai con người kia mà cười không ngừng.
"Khi các người đang cố nghĩ cách đối phó với tôi, trên thực tế thì tôi đang ở đằng sau lưng các người, âm thầm theo dõi các người, yên lặng nhìn các người!"
"Nhìn các người thật ngu ngốc, các người thật sự không nghĩ tới sao?"
"Lên tiếng đi, ai phái các người tới?"
Cao Hãng làm ra một tư thế lười biếng tựa vào tay vịn của xe lăn.
"Răng rắc"
Lúc này một vệ sĩ nhanh chóng rút súng lục, mở chốt an toàn của súng và nhằm ngay vào đầu thanh: niên kia.
"Các người dám nổ súng ở bệnh viện?"
Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Trong cái thành phố Hà Nội này, thật sự không có gì mà tôi không dám làm"
"Nói bậy bạ ít thôi, nói cho tôi biết, những người khác đäảu?"
Cao Hằng cười lạnh một tiếng.
"Ầm! Soạt!"
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng động ở ngoài cửa sổ.
Tấm kinh bị vỡ vụn ngay lập tức.
Hết bóng người này đền bóng người khác như từ trên trời rơi xuống, trong tích tắc đã lao vào trong phòng, một người lăn lộn lao thẳng về phía Cao Bằng.
Những người này thực sự từ xuống tầng bảy.
Họ buộc ga giường và rèm cửa thành một sợi dây chắc chắn rồi trực tiếp lao thẳng vào trong phòng từ trên cao.
Khi nhìn thấy cảnh này, Cao Bảng và đám người chứng kiến đều sững sờ.
"Bảo vệ cậu chủ Bằng"
Cố Minh Tuấn hét lên và nhanh chóng đứng trước mặt Cao Bằng.
Vài vệ sĩ ngay lập tức rút súng lục và mở chốt an toàn để nổ súng.
Nhưng vì sợ sẽ làm tổn thương Cao Bằng nên vẫn có chút do dự.
Ánh mắt Cố Minh Tuấn lóe lên, đòn này của đám người Cao Quang Minh làm bọn họ trở tay không kịp.
Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Cố Minh Tuấn đột nhiên quay người lại và chuẩn bị đẩy Cao Bằng ra.
"Đứng lại cho ông."
Cao Quang Minh đeo khẩu trang, quát khẽ một tiếng, đá Cố Minh Tuấn sang một bên.
"Bộp!"
Con dao găm trên tay lóe lên một tia sáng và hướng thẳng về phía Cao Bằng.
"Ngăn anh ta lại!"
Cao Bằng hét lớn một tiếng.
Mấy chục tên vệ sĩ tiến lên trong nháy mắt rồi lập tức ngăn Cao Quang Minh lại.
Tuy nhiên, phía sau lưng Cao Quang Minh vẫn còn bảy tên vệ sĩ nữa, chúng cũng liều lĩnh lao tới và lần lượt vung dao găm trong tay ra.
"Các người đều là những người ông huấn luyện ra còn muốn ngăn ông lại sao?"
Cao Quang Minh nổi giận gầm lên, thân thể lao thẳng về phía trước, trong nháy mắt anh ta đã đánh ngã được ba người xuống đất.
Sau đó, lấy sức mạnh của con dao găm trong tay lao thẳng về phía trước hung hăng đâm về phía Cao Bằng.
Đúng lúc này, một vệ sĩ bước tới đứng trước mặt Cao Bằng.
"Phốc phốc!"
Trong nháy mắt, con dao găm trong tay Cao Quang Minh đâm thẳng vào người của vệ sĩ này, máu tươi ngay lập tức trào ra.
Ánh mắt Cao Quang Minh không cảm xúc, anh ta đột nhiên rút con dao găm ra, lại tiến lên một lần nữa.
Nhưng đổi phương thực sự quá nhiều người, anh ta lại bị ngăn chặn ở phía trước một lần nữa, trong lúc đó có người đẩy Cao Bằng rời khỏi căn phòng.
"Đi chết đi!"
Ánh mắt Cao Quang Minh lạnh lùng, cổ tay anh ta run lên, con dao găm trong tay rơi xuống.
"Keng keng"
Con dao găm xuyên qua không khí và thậm chí nó còn gây ra âm thanh tiếng không khí bị xé tan.
"Vèo!"
Thao tác của đòn này quá nhanh, làm cho mọi người trong nháy mắt không thể bắt kịp.
Con dao găm xẹt qua khe hở giữa đám đông trong căn phòng mang theo một tia sáng lạnh lẽo, ngay lập tức đâm vào thân thể của Cao Bằng.
"ÀI"
Cao Bảng hét lên một tiếng thảm thiết, máu bắt đầu chảy trên cánh tay anh ta.
Cao Quang Minh không do dự một chút nào, anh ta rút con dao găm ra một lần nữa.
"Bằng! Bằng!"
Bỗng nhiên có một vệ sĩ tìm thấy cơ hội và nổ súng hai lần liên tiếp, nhắm trực tiếp vào người của Cao Quang Minh.
"Bụp bụp!"
Hai viên đạn này đều nhằm trúng mục tiêu là Cao Quang Minh, lúc này Cao Quang Minh ngã xuống đất.
"Đúng! Nổ súng! Tiếp tục bắn! Bắn gục tất cả bọn chúng!"
"Nhớ kĩ, hãy để chúng sống!"
Cao Bằng ngồi trên xe lăn hét lớn.
"Bảng! Bằng! Bằng!"
Tiếng súng liên tục vang lên, không ai trong số mười người của Cao Quang Minh có thể may mắn thoát khỏi, tất cả bọn họ đều bị đánh ngã xuống đất, sau đó lập tức bị những người khác khống chế trên mặt đất.
Khi rời khỏi nhà họ Cao, bọn họ không có quyền sử dụng vũ khí cao cấp.
Cầm vũ khí tầm thường đấu với vũ khí cao cấp quả thật là viển vông.
"Anh thật sự cho rằng ông đây không dám nổ súng trong bệnh viện này sao?"
"Tôi nói cho các người biết một lần nữa, tại cái thành phố Hà Nội này, ông đây chính là vua!"
Cao Bằng đắc ý một lần nữa.
Có một bác sĩ chạy đến ngay sau đó và tiêm cho Cao Bằng một mũi thuốc mê vào cánh tay của anh ta.
Sau đó ông ta bắt đầu chữa trị vết thương cho Cao Bằng.
Cố Minh Tuấn đột nhiên bước tới và giãẫm lên đầu của Cao Quang Minh.