"Sở dĩ phương pháp nung để chế tạo ra gốm sứ Diệu Biến Thiên không được lưu truyền cho tới ngày nay, là vì vẻ ngoài của bát trà Diệu Biến Thiên vô cùng hoa lệ dị thường, không phù hợp với thói quen thẩm mỹ tôn trọng cái đẹp thanh khiết, trang nhã, nhẹ nhàng của Triều đại nhà Lý lúc bấy giờ."
"Hơn nữa công nghệ nung sứ Diệu Biến Thiên này có độ khó cực kỳ cao, số lượng chế tạo ra vốn dĩ đã ít rồi, sau đó dần dần không được chế tạo nữa, cho nên số lượng gốm sứ Diệu Biến Thiên còn lại ít thế nào mọi người cũng có thể đoán được."
"Anh nói đây là đồ gia truyền nhà anh, vậy còn chưa đủ."
Sau khi Trình Thanh Cẩn nói xong những lời này, rất nhiều người đều âm thầm gật đầu, tất nhiên là bọn họ cũng biết rõ chuyện này.
Còn Dương Tuấn Minh, đợi đến khi Trình Thanh Cẩn nói ra những lời này, khóe miệng anh ta nở một nụ cười giễu cợt.
"Ông Cấn, tôi nghe nói chiếc bát sứ cổ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này đã bị một người nước ngoài cướp đoạt rồi, ở trong nước chắc chắn không thể có được."
"Tôi cũng từng thấy nó ở trong một viện bảo tàng ở nước ngoài."
"Chiếc bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên là sản phẩm đặc biệt, sao có thể xuất hiện hai cái giống nhau như đúc được?"
"Cho nên, tôi nghi ngờ chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này, không phải là đồ thật"
Những lời này của Dương Tuấn Minh rất có trọng lực, nói có sách mách có chứng.
Rất nhiều người đang có mặt ở chỗ này, đều âm thầm gật đầu.
Dù sao truyền thuyết về chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này, rất nhiều người đã từng nghe nói rồi.
Trước đó khi bị nước ngoài xâm lược, chuyện bọn họ lấy đi không ít đồ cổ của nước mình là chuyện mọi người đều biết.
Trong số đó có một thứ, chính là chiếc bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên này.
Cho nên sau khi Dương Tuấn Minh nói ra những lời này, mọi người đều nhìn về phía Trình Thanh Cẩn, muốn xem thử xem Trình Thanh Cẩn sẽ giải thích về vấn đề này như thế nào.
Tuy rằng ở trong giới đồ cổ danh tiếng của Trình Thanh Cẩn rất hiển hách, nhưng mà thứ đồ vốn dĩ không thể xuất hiện trong nước, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Trình Thanh Cẩn không thể há miệng nói chắc chắn đây chính là đồ thật được nhỉ? Nhưng đối với sự chất vấn của mọi người đang có mặt ở đây, Trình Thanh Cẩn không chỉ không kinh hoảng chút nào, ngược lại ông ta còn nở nụ cười.
Mấy giây sau, Trình Thanh Cẩn mới nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cho nên trước đó tôi mới nói, trời phù hộ cho nước tai Thứ này vốn dĩ nên thuộc về nước ta, bây giờ đã quay trở lại, chẳng lẽ không phải do ông trời phù hộ sao?"2084664_2_25,60
"Còn chuyện anh nói anh đã từng nhìn thấy chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này ở nước ngoài, tôi không biết thứ đó có phải là đồ thật hay không."
"Nhưng mà tôi dùng ba mươi năm kinh nghiệm giám định của mình, và danh dự của bản thân để đảm bảo, thứ ở trong tay tôi hiện nay, chính là đô thật!"
"Nó chắc chắn là chiếc bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên được lưu truyền lại từ thời nhà Lý"
Ông ta vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ hãi.
Mọi người đều đang nghĩ đến, Trình Thanh Cẩn sẽ giải thích thế nào để khiến mọi người tin phục.
Nhựng mà không ai ngờ, Trình Thanh Cẩn căn bản không hê muốn giải thích, mà ông ta trực tiếp lấy danh dự của mình ra để đảm bảo.
Danh tiếng của ông ta vang vọng khắp giới đồ cổ, danh dự của ông ta có thể nói ngang với nghìn vàng cũng không quá đáng.
Cho nên trọng lượng của những lời nói này, ép Dương Tuấn Minh không thở nổi, khiến anh ta không dám nói thêm câu nào nữa.
Còn về những người khác, bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng, chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này là đồ thật hai trăm phần trăm.
Bởi vì Trình Thanh Cẩn giám định đồ vật trong giới đồ cổ này bao nhiêu năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông ta lấy danh dự của mình ra để đảm bảo.
"Ông Cấn, chúng tôi tin ông"
"Ông Cẩn, chúng tôi tin ông, thứ này đúng là chính phẩm!"
"Ông Cẩn đừng như vậy, thứ do ông giám định, chúng tôi tuyệt đối không có nửa lời chất vấn."
Ngay lập tức mọi người có mặt ở chỗ này đều ồn ào lên tiếng.
Với năng lực của Trình Thanh Cẩn ở giới đồ cổ, những lời nhận định của ông ta giống như pháp lệnh vậy.
Nói vậy không hề khoa trương chút nào, nếu như Trình Thanh Cẩn chỉ vào một tảng đá nát bảo đó là ngọc thạch cực phẩm, vậy nó chính là ngọc thạch cực phẩm.
Toàn bộ người trong giới đồ cổ sẽ nhận định, nó là ngọc thạch.
Cho nên, dù cái bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này không phải là đồ thật, nhưng Trình Thanh Cẩn đã nói ra những lời kia, vậy chắc chắn giá trị của thứ này, cũng sẽ được cả giới đồ cổ công nhận.
Thấy tất cả mọi người không dị nghị gì nữa, Trình Thanh Cẩn mới chậm rãi gật đầu.
"Chúc mừng anh bạn trẻ này, chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này đã được xác định là chính phẩm truyền lại từ thời nhà Lý."
Mới qua năm ba câu, xưng hô giữa Trình Thanh Cẩn và Cao Phong đã biết thành anh bạn trẻ, nghe rất thân thiết.
"Mặt khác, trước đó tôi từng nhìn lầm, cho nên tôi đứng ở đây nói với anh bạn nhỏ này và toàn bộ mọi người có mặt ở đây một câu xin lỗi."
Trình Thanh Cẩn là người có sao nói vậy, cũng là người dũng cảm biết thừa nhận sai lầm của mình.
Thực tế thì không ai trách ông ta cả, ngay cả Cao Phong cũng không thèm để ý, nhưng mà ông ta lại chủ động đứng ra nhận trách nhiệm.
"Ông Cẩn đừng khách khí, ai cũng không ngờ được, chính phẩm lại được bảo tồn bằng phương pháp này."
"Bởi vì cách niêm phong để bảo tồn đồ cổ này, đa số được dùng cho đồ bằng đồng, hoặc là tranh cũ, quyển trục."
"Tôi cũng chỉ đánh bậy đánh bạ thôi, sau đó được bác Tống chỉ điểm, cho nên mới nghĩ đến mặt này."
Cao Phong cười nhạt một tiếng, lúc này cũng cho Trình Thanh Cẩn một bậc thang để đi xuống.
Trình Thanh Cẩn khẽ gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Lúc này Cao Phong mới từ từ quay người lại, nhìn về phía ông Tống hai mắt đỏ bừng đang đứng run rẩy dưới kia.
"Bác Tống, bảo vật gia truyền nhà bác, đúng là đồ thật."
Câu nói ấy khiến nước mắt ông Tống chảy ra đây mặt, trong lòng ông ta cảm động như sóng triều mạnh mẽ xông thẳng lên não.
"Cảm ơn, cám ơn..."
Ông Tống kia thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu cảm ơn Cao Phong.
Nhưng Cao Phong lại liếc mắt ra hiệu cho Vũ Hoàng Lê, bảo ông ta bước đến đỡ ông Tống kia, không cho ông ta cúi đầu.
Ông Tống giơ tay lên lau nước mắt, lúc này ông ta vô cùng cảm động.
Đối với ông ta mà nói, ông ta không cần bất kỳ thứ gì khác nhưng mà thể diện của tổ tiên, ông ta không thể để mất.
Có thể được mọi người công nhận, đối với ông ta mà nói, đây là một chuyện vô cùng có ý nghĩa.
Còn chuyện chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này giá trị bao nhiêu, ông ta không để ý, cho dù bây giờ thứ này có giá trị bao nhiêu nó cũng thuộc về Cao Phong rồi.
"Trời ơi! Ông Tống, miếng ngọc như ý năm ngoái ông mang đến, không phải cũng là đồ gia truyền nhà ông chứ?"
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên hói đầu đứng dậy trợn trừng mắt nhìn ông Tống, sau đó kinh ngạc kêu to một tiếng, Những người khác đang sững sờ, lúc này cũng nghĩ đến chuyện đó.
Buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ lần trước, chính người đàn ông trung niên này đã mua Ngọc như ý của ông già họ Tống kia.
Kết quả sau khi giám định bị nói là đồ rởm, người đàn ông hói đầu kia đã ném ngay xuống biển.
"Đúng vậy, môi một món đồ tôi lấy ra, đều là báu vật gia truyền của nhà chúng tôi."
Ông già họ Tống nghiêm túc nói.
"Ôi mẹ ơi!"
Gã đàn ông trung niên hói đầu kia thở dài, lúc này ông ta hận không thể tự tát mình hai cái.
Nếu như món Ngọc như ý đó, cũng được bảo vệ bằng phương pháp đặc biệt nào đó giống như chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên kia thì sao? Nhưng cho dù bây giờ thứ đó có giá trị thế nào, thì nó cũng không phải của ông ta nữa rồi.
Muốn tìm được trừ khi nhảy vào trong biển, nhưng nhảy xuống biến rồi vẫn chưa biết phải tìm ở chỗ nào.
Cho nên hiện giờ trong lòng gã đàn ông trung niên hói đầu này đang vô cùng tiếc nuối.
Trông thấy cảnh này, sắc mắt Trình Thanh Cẩn không dễ nhìn lắm, dù sao Ngọc như ý lần trước cũng là thứ do ông ta giám định.
Lúc ấy ông đưa ra kết luận là đô rởm, bây giờ nghĩ lại, không chừng thật sự có giấu giếm điểm đặc biệt nào đó.
Cho nên hiện giờ nói đến chuyện năm đó giống như đang đánh vào mặt ông ta vậy.