"Những tay chơi mới thì luôn không nhận thức được vị trí của mình"
Mười mấy thanh niên nam nữ đều nhìn Cao Phong với ánh mắt coi thường.
Dù sao, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy Cao Phong đã thua Nam Phương Minh Nguyệt như thế nào.
Hiện tại Nam Phương Minh Nguyệt không đấu với Quách Thành Doanh, mà Cao Phong đấu với Quách Thành Doanh, đây không phải tìm đường chết sao? Cao Phong không để ý lời bàn tán xung quanh.
Anh lấy bột chống trượt bôi lên đầu gậy, chuẩn bị đánh.
"Chờ một chút."
Bỗng nhiên, Quách Thành Doanh hô một tiếng, ngăn cản động tác của Cao Phong.
"Chuyện gì vậy?"
Cao Phong xoay người lại.
"Mặc dù kỹ thuật của Quách Thành Doanh này không được tốt lắm, nhưng tôi không phải loại người gặp ai cũng chơi cùng."
"Thực lực không tương xứng, cho dù tôi có thắng thì người bên ngoài vẫn nói là nói tôi là kẻ ức hiếp người khác.
Cho nên anh không đủ tư cách chơi với tôi."
Lúc Quách Thành Doanh nói câu này, trên mặt anh ta lộ vẻ vô cùng kiêu ngạo và đầy tự hào.
"Vậy anh muốn tôi phải thể hiện như thế nào?"
Vẻ mặt Cao Phong lãnh đạm nhìn Quách Thành Doanh.
"Hôm nay tôi nể mặt người đẹp, nên sẽ phá lệ chơi với anh một trận."
"Nhưng ngoài điều kiện lần đặt cược trước ra, thì giữa hai chúng ta cũng phải thêm một khoản cá cược."
Quách Thành Doanh nhìn Cao Phong đầy ẩn ý.
Vừa rồi anh ta đã nhìn ra Cao Phong và Nam Phương Minh Nguyệt luôn ở cùng nhau.
Nếu lát nữa anh ta thắng rồi cùng đi uống rượu với Nam Phương Minh Nguyệt thì chắc chắn Cao Phong cũng sẽ đi theo.
Cho nên anh ta phải nghĩ biện pháp xua đuổi "con ruồi"
Cao Phong này.
"Được thôi."
Cao Phong thản nhiên gật đầu.
"Nếu anh thua, hãy tự thừa nhận mình chơi xấu và từ nay vê sau khi nhìn thấy tôi phải tự biết xấu hố, tránh mặt đi."
Thấy Cao Phong đồng ý, Quách Thành Doanh đã nói ra những gì anh ta đã suy nghĩ trong lòng.
"Nếu ngược lại, anh thua thì anh cũng phải làm như vậy."
Cao Phong nói xong câu đó thì nhẹ nhàng xoay người.2070833_2_25,60
Mới nghe xong thì Quách Thành Doanh sửng sốt, sau đó anh ta nhịn không được cười thành tiếng.
"Ha ha! Anh Thành Doanh sẽ thua sao? Thực sự buôn cười chết tôi rồi."
"Cho dù thua thì anh Thành Doanh cũng không bao giờ thua cậu ta cả.
Cậu ta quá đề cao bản thân rồi."
Mọi người cười phá lên, nhìn Cao Phong với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.
Ngay cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng thấy rằng Cao Phong đang quá tự tin, tự tin đến mức không hiểu được.
Nhưng mà điều này cũng tốt, vừa hay có thể đả kích anh.
Để cho anh hiểu rằng, đua xe giỏi thì không có nghĩa là cái gì cũng giỏi.
"Bộp!"
Đột nhiên, một tiếng va chạm lớn vang lên trong màng nhĩ mọi người.
Tiếng cười của mọi người đã bị âm thanh này dập tắt.
Mọi người vội vàng nhìn về phía bàn đấu.
Đúng thời điểm nhìn thấy một quả bi-a có màu sắc và hoa văn đang chạy thẳng vào lỗ.
Mà quả bi-a cái màu trắng đang quay tròn trên bàn.
Ước chừng mươi giây thì nó từ từ dừng lại.
Có thể tưởng tượng vừa rồi Cao Phong đã dùng lực như thế nào để đánh phát vừa rồi không? "Bộp."
Không đợi mọi người phản ứng lại, Cao Phong cầm gậy bước đến bên cạnh quả bi-a cái, rồi căn chỉnh cây gậy.
Bỗng nhiên Nam Phương Minh Nguyệt phát hiện, Cao Phong lúc này có vẻ không giống Cao Phong lúc trước...
Nếu phải dùng một câu nói để hình dung, thì câu đó sẽ là...
Cao Phong trước đây là người kín đáo, mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng không lộ ra nhiều sự sắc bén.
Tuy nhiên vào lúc này, trên mặt Cao Phong không hê có cảm xúc, nhưng toàn thân lại toát lên sự sắc bén, như có như không.
Đó là loại hào quang độc nhất, loại khí thế đứng trên vạn chúng sinh.
Dường như chiếc bàn vuông trước mặt là thế giới, còn Cao Phong thì kiêu ngạo trước thế giới này.
"Cái này..."
Nam Phương Minh Nguyệt hơi thất thân.
"Bốp!"
Một tiếng giòn tan vang lên kéo Nam Phương Minh Nguyệt về hiện thực.
"ÔI Đường cong của quả bi-a này..."
Một thanh niên không khỏi cảm thán với phát đánh thứ hai của Cao Phong.
Quách Thành Doanh thu lại sự kiêu ngạo trên mặt mình một cách từ từ, nhìn về phía bàn đấu.
"Bốp!"
Không đợi mọi người phản ứng, Cao Phong đã đánh phát thứ ba.
Lực đánh mạnh mẽ được bản ra từ đầu của cây gậy, kiến đầu gậy đập mạnh vào quả bi-a cái màu trắng.
Quả bi-a cái màu trắng đã bị đánh trúng, nó như một viên đạn được bản ra một cách mãnh liệt."Bộp"
Quả bi-a có màu sắc và hoa văn đã rơi vào túi lưới.
ml thanh chế nhạo dần dân ngừng lại, vẻ kiêu ngạo trên mặt Quách Thành Doanh dần dần biến mất.
Nam Phương Minh Nguyệt buông lỏng cánh tay đang ôm trước ngực.
Lúc này mọi người đều nhìn vê phía Cao Phong.
"Cậu ta không phải tay chơi mới sao?"
"Không phải ngay cả đánh phát mở màn cũng không tốt sao?"
Tại sao mới từng đó thời gian trôi qua mà ngay lập tức lại có thể biến thành tay chơi chuyên nghiệp rôi? Mặc dù ghi ba bàn liên tiếp không phải chuyện gì to tát.
Nhưng động tác đánh, lực đánh và sự chuẩn xác khi anh đánh đủ để chứng minh trình độ siêu cao của anh.
Mà bọn họ còn ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cao Phong, như thể tất cả mọi chuyện diễn ra như vậy là chuyện bình thường.
Tình thế của trận đấu đã nằm trong tay anh, mang theo sự thu hút mạnh mẽ.
Trong lòng rất nhiều cô gái chung quanh đều bắt đầu xao xuyến như nai con muốn đâm vào anh.
Lúc này trên mặt bàn, quả bi-a cái màu trắng cũng bị quả bi-a số tám màu đen chặn lại ở một số góc độ.
Mặc dù nó không ảnh hưởng đến việc đánh một quả bi-a khác, nhưng vì Cao Phong muốn tạo cho mình một đường lui nên đã nhằm vào một quả bi-a khác.
Sau vài giây do dự, Cao Phong bình tĩnh xoay người lại, điều chỉnh góc độ cây gậy của mình.
"Muốn đánh xoáy lùi?"
Một thanh niên thắc mắc hỏi.
Khi thanh niên vừa nói xong, Cao Phong đã đánh luôn mà không hề do dự.
"Bốp!"
Đầu gậy đập vào quả bi-a cái màu trắng, quả bi-a lao thẳng về phía trước, đập vào mép bàn rồi bật trở lại.
Một hình tam giác hoàn hảo được hình thành và quả bi-a cái màu trắng đã chạm chính xác vào quả bi-a có màu sắc, khiến quả bi-a có màu sắc rơi vào túi.
Thêm một bàn thắng, bốn bàn liên tiếp! Vào lúc này những câu nói trào phúng xung quanh đã hoàn toàn biến mất.
Vốn dĩ trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt không hy vọng gì nhiều, nhưng giờ đây cô ta lại bừng lên hy vọng.
Cô ta bước lên phía trước vài bước.
Về phần Quách Thành Doanh, anh ta đã bỏ hết sự kinh thường, trên mặt chỉ còn sự ngạc nhiên đến cứng đờ.
Anh ta có hiểu biết nhiều hơn về bi-a so với những người xung quanh, vì vậy anh ta biết được kỹ thuật của Cao Phong không hề tầm thường.
"Bốp!"
Quả thứ năm lọt túi.
"Bốp!"
Quả thứ sáu cũng lọt túi.
Không có sự ngắt quãng giữa chừng, mọi thứ diễn ra trơn tru.
Một lần đánh trúng sáu quả bi-a.
Dù kỹ thuật này không phải quá tốt nhưng cũng đủ để vượt qua rất nhiều người.
Toàn bộ khán phòng đều yên tĩnh, không tiếng động.
Lúc này trên bàn chỉ còn lại hai quả bi-a.
Một quả bi-a cái màu trắng và một quả bi-a số tám màu đen.
Các quả bi-a khác đều đã bị Cao Phong đánh rơi vào lỗ.
Với kỹ thuật hiện tại của Cao Phong, chắc chắn Quách Thành Doanh không còn cơ hội.
Những người lúc trước chế nhạo Cao Phong, đều ngậm miệng, không nói được một lời.
Nam Phương Minh Nguyệt mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn Cao Phong đầy hoài nghi.
Lúc nãy Cao Phong nói rằng anh muốn giúp Nam Phương Minh Nguyệt.
Khi đó Nam Phương Minh Nguyệt không tin, còn cảm thấy Cao Phong quá tự cao.
Nhưng mà, chứng khiến những chuyện vừa xảy ra trước mắt khiến cô ta không thể không tin.
"Cao Vũ, anh là người như thể nào?"
Nam Phương Minh Nguyệt trong lòng thắc mắc, hỏi một câu.
Tài năng của con người có hạn, giỏi ở một lĩnh vực thôi cũng đã không hề đơn giản.
Nhưng mà Cao Phong không chỉ giỏi trong lĩnh vực đua xe mà còn giỏi cả chơi bi-a? "Vẫn chưa kết thúc đâu."
Sắc mặt Quách Thành Doanh lúc này có chút ảm đạm.
Anh ta thở mạnh ra một hơi rồi nói.
Đúng vậy, lúc này trận đấu vẫn còn chưa kết thúc.