"Biết tính toán thật, không phải muốn đợi chị Minh Nguyệt đánh không lại lúc ấy mới ra tay, làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
Lúc này mấy cô gái đều chĩa mũi nhọn vào Cao Phong, còn dạy dỗ Cao Phong một lúc lâu.
Cao Phong chỉ thản nhiên nhìn các cô một cái, sau đó thản nhiên nói: "Cao Vũ tôi làm gì, cần phải giải thích với các cô sao?"
Một câu vô cùng kiêu ngạo này, khiến mấy cô gái lập tức á khẩu không trả lời được.
Các cô cũng hiểu, bọn họ mới chỉ gặp Cao Phong lần đầu, đúng là không có tư cách bắt Cao Phong giải thích cho bọn họ. biết lý do. "Ù..."
Đột nhiên cả con phố rung chuyển, bảy tám chiếc xe siêu tốc độ đang lao tới chỗ này.
Đám người đứng xem vội vàng tránh ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn xem ai đến. Bọn họ không biết, ai đã gọi người đến chỗ này. "Mẹ kiếp, đứa nào dám đánh anh Minh, tao phải giết chết nó." "Người đầu hết rồi?"
Chỉ một lát sau, đám xe siêu tốc độ kia đã dừng lại.
Sau đó từng cậu ẩm nhà giàu mặc đồ hiệu nhảy từ trên xe xuống.
Đám con nhà giàu này tay cầm ống tuýp sáng loáng có vẻ rất đắt tiền, còn mang găng tay da màu đen nữa. "Cút đi! Đợi chúng mày đến, tạo đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi."
Đổng Thái Minh cực kỳ bất mãn, anh ta lập tức chửi đám người kia một trận.
Bảy tám người kia chỉ cười trừ không nói câu nào, sau đó vội vàng hỏi thăm Đồng Thái Minh xem đã xảy ra chuyện gì.
Đồng Thái Minh nói vài câu với bọn họ, rồi miêu tả mặt mũi của đám thanh niên kia, sau đó bảo bọn họ về trước.
Đám người đứng xem thấy không còn chuyện gì nữa, cũng dần dần tản ra ai về nhà nấy. "Chị Minh Nguyệt, chị tiếp xúc ít với cái gã Cao Vũ kia đi, em cảm thấy anh ta không phải người tôt." "Đúng đấy, rõ ràng có thể ra tay ngay từ đầu, chứ không phải đợi đến cuối cùng, my mà chị không bị làm sao"
Trước khi đi, mấy cô gái còn cố ý nói với Nam Cung Minh Nguyệt mấy câu "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, trong lòng tôi hiểu được, mọi người về cẩn thận nhé."
Nam Cung Minh Nguyệt gật đầu nói với máy cô gái kia.
Rất nhanh mọi người đã đi hết, chỉ còn lại ba người Cao Phong đang đứng ở chỗ này.
Nam Cung Minh Nguyệt quay đầu lại, trong mắt có chút nghi ngờ, có chút khó hiểu, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Cao Phong như vậy.
Còn Cao Phong, anh chỉ nhìn qua Nam Cung Minh Nguyệt một cái, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Chuyện vừa rồi, nếu ngay từ đầu anh đã ra tay, đúng là sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng trong lòng anh có kế hoạch riêng của mình, chắc chắn anh sẽ không nói với Nam Cung
Minh Nguyệt.
Tất cả mọi chuyện anh làm ở Thị trấn Biển Đồng này, đều là bước đệm để anh quay về Thủ đô Hà Nội.
Cho nên những chuyện này, ngoài những người trung thành ở bên cạnh mình, Cao Phong sẽ không lộ ra nửa chữ với bất kỳ ai khác. "Anh, đưa tôi về"
Không đợi Cao Phong mở miệng nói gì, Nam Cung Minh Nguyệt đột nhiên cất lời.
Nghe thấy thế Cao Phong khẽ nhíu mày, nhưng lại không tiếp lời.
Lúc này đúng là Nam Cung Minh Nguyệt và Đồng Thái Minh đều uống không ít rồi, để bọn họ lái xe đúng là có chút nguy hiểm.
Nhưng mà bọn họ hoàn toàn có thể gọi xe hoặc gọi người đến đón đều được. "Về chuyện này, dù sao anh cũng phải cho tôi một lời giải thích, lên xe rồi nói đi." Nam Cung Minh Nguyệt nhìn Cao Phong nói. "Tôi sẽ không giải thích với bất kỳ ai."
Cao Phong nhẹ nhàng trả lời, trong lòng anh thầm nói thêm một câu, ngoài Kim Tuyết Mai. "Hừ! Vừa rồi coi như anh đã giúp tôi, tôi cho anh thêm sáu mươi tỷ nữa!" "Bây giờ anh đưa tôi về nhà, tôi đây sẽ cho anh thêm sáu mươi tỷ nữa, anh có làm hay không?" Nam Cung Minh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp lấy ra đòn sát thủ.
Cô ta vô cùng thích cảm giác dùng tiền khiến Cao Phong khuất phục.
Cao Vũ anh không phải rất kiêu ngạo sao? Tôi đây có tiền, để xem anh có đồng ý hay không! "Được!"
Cao Phong không nói hai lời, lập tức đồng ý.
Chưa nói đến chuyện hiện giờ anh đang thiếu tiền, cho dù không thiếu tiền đi chăng nữa, anh cũng không bỏ qua một trăm hai mươi tỷ dễ kiếm kiểu này. "Chị họ, chị vẫn... Vẫn còn nhiều tiền như vậy... Đồng Thái Minh cảm thấy, bản thân phải nhắc nhở Nam Cung Minh Nguyệt một cái.
Hôm nay cô ta đã bỏ ra sáu mươi tỷ rồi, bay giờ kiểm đầu ra một trăm hai mươi tỷ nữa.
Dù Dòng họ Nam Phương có tiền, cô cũng không thể tiêu lung tung như vậy. "Số tiền này cậu bỏ ra một nửa cho tôi." Nam Cung Minh Nguyệt mạnh mẽ nói. "Em... Được!"
Đồng Thái Minh sững sờ, sau đó nghiến răng đồng ý, lúc này anh ta hận không thể vả vào miệng mình hai cái.
Me kiep.
Ai bảo mày lắm lời!
Sau đó Cao Phong khởi động chiếc Santana, hai người Nam Cung Minh Nguyệt và Đổng Thái Minh cũng không hề khách sáo mà leo thắng lên xe.
Còn xe của bọn họ, có vứt bên ngoài cả đêm cũng không sao cả.
Lúc này Đổng Thái Minh tranh được vị trí ghế phụ, anh ta muốn nghiên cứu cách lái xe của Cao Phong.
Nam Cung Minh Nguyệt thì độc chiếm cả hàng ghế phía sau, cô ta nghiêng người dựa lưng vào ghế, chân đã cởi giày ra, đang gác lên cửa xe. "Tôi có chút tò mò, trong nhà không sắp xếp vệ sĩ cho hai người sao?" Cao Phong có chút nghi ngờ hỏi Đồng Thái Minh. "Chuyện này!" Đổng Thái Minh lắc đầu nói: "Vũ thần, có điều anh không biết, thật gia ở Thị trấn Biển Đông này tên tuổi của Dòng họ Nam Phương còn hơn vài trăm gã vệ sĩ" "Chuyện hôm nay hoàn toàn ngoài ý muốn, đám người kia chính là loại ngu ngốc! Ngay cả Dòng họ Nam Phương cũng không biết."
Nhắc đến chuyện này, Đổng Thái Minh vẫn vô cùng khó chịu.
Với danh tiếng của Dòng họ Nam Phương Thị trấn Biển Đông này, hoàn toàn không cần dùng vệ sĩ.
Ai ngờ hôm nay, ngày đầu tiên gặp mặt Cao Phong lại xảy ra chuyện này.
Cao Phong gật đầu giống như có điều suy nghĩ, sau đó anh khởi động xe, lái về phía trước theo hướng dmn chỉ cho anh.
Nam Cung Minh Nguyệt thì hạ kính xe xuống, để gió lạnh tùy ý thổi vào mặt mình. "Vừa uống rượu xong đừng hóng gió." Cao
Phong nhẹ nhàng nói một câu. "Tôi làm gì, cần anh để ý sao? Nhận tiền rồi làm việc, ít nói ít làm những chuyện không phải phận sự của mình, hiểu không?" Nam Cung Minh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
Cao Phong thấy thể thì không nói thêm gì nữa, chỉ yên lạng lái xe. "Rõ ràng khả năng đánh đấm không tệ, còn cố ý không ra tay, muốn nhìn thấy tôi bối rối, tôi xấu hồ sao?"
Quả nhiên, Nam Cung Minh Nguyệt bắt đầu hỏi tội.
Nhưng mà Cao Phong lại không trả lời câu nào, chuyện kiểu này anh không có cách nào giải thích rõ.
Gió lạnh ban đêm thổi vào trong xe, khiến cả người Nam Cung Minh Nguyệt run lên, trong nháy mắt đầu óc cô ta cũng tỉnh táo hơn không ít."
Nhưng vốn dĩ tác dụng của rượu vang đến rất chậm, cô ta chỉ tỉnh táo được vài giây thôi, sau đó lại bắt đầu chóng mặt mơ màng.
Cho nên sau đó Nam Cung Minh Nguyệt lại nằm lăn ra ghế sau xe, trong miệng còn vô thức lẩm bẩm gì đó. "Anh nói xem, tên anh và Cao Phong chỉ khác nhau một chữ, sao lại chênh nhau nhiều như vậy?" "Đúng là, khác một trời một vực!"
Đột nhiên Nam Cung Minh Nguyệt nói một câu không đầu không đuôi. "Chị họ, chị đừng nói nữa, hơn nữa với thu nhập tối nay của Vũ thần, hiện giờ anh ấy cũng là nhà giàu có gia tài tiền tỷ rồi."
Tửu lượng của Đồng Thái Minh khá hơn một chút, cho nên vẫn còn tỉnh táo hơn Nam Cung Minh Nguyệt. "Ha ha, vậy thì sao chứ? Chẳng qua đây chỉ là tiền chị cho anh ta mà thôi." "Còn Cao Phong, người ta dựa vào năng lực của mình, thâu tóm toàn bộ Thủ đô Hà Nội." "Ngay cả Tập đoàn Thiên Long lớn như vậy cũng bị anh ấy thu phục, giá trị con người tuyệt đối không dưới mấy trăm nghìn tỷ" "Trong mắt người ta số tiền vài trăm tỷ, ngay cả cái rắm cũng không bằng"
Nam Cung Minh Nguyệt say rượu bắt đầu không nhịn được nói năng lung tung.
Đổng Thái Minh khẽ họ một tiếng, có chút lúng túng nhìn Cao Phong.