"Mẹ đừng để ý việc con gọi điện thoại từ đầu nữa. Mẹ cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn của con đầu là con tìm điện thoại công cộng gọi cho mẹ" “Thời gian gấp gáp, mẹ chỉ có thể nói với con một câu. Dù con có ở đầu, con có còn thừa nhận người mẹ này là mẹ của con hay không thì con cũng mau trở về đi!” Kiều Thu Vân vội vàng nói. "Mẹ! Không được, con phải chăm sóc Cao Phong." Kim Tuyết Mai dừng lại một chút rồi từ chối Kiều Thu Vân. “Con còn dám nói dối mẹ, không phải cậu ta đã sớm bình phục rồi sao?” Kiều Thu Vân cười lạnh.
Nghe đến đây, suy nghĩ của Kim Tuyết Mai liền thay đổi. Rất nhanh cô liền hiểu ra rằng chắc hẳn đã có vài người họ hàng xa của cô liên lạc với Kiều Thu Vân.
Ở thị trấn Biển Đông này, Kiều Thu Vân cũng xem như là có quen biết họ.
Điều này khiến Kim Tuyết Mai lại tự trách bản thân thêm lần nữa.
Qua thật bản thân cô chỉ đem lại phiền phức cho Cao Phong.
Mỗi lần đều như vậy, ý tốt lại biến thành chuyện xấu, điều này khiến Kim Tuyết Mai cảm thấy vô cùng khó chịu. "Dù sao, bây giờ con cũng không thể quay về.” Kim Tuyết Mai cứng đầu trả lời: “Nếu con quay về, mọi chuyện sẽ bị bại lộ." "Hừ! Mẹ đã kêu con trở về thì chẳng lẽ lại không có chút chuẩn bị gì sao? Con cứ yên tâm mà trở về đi." Kiều Thu Vân trả lời một cách đầy kiêu ngạo. “Con sẽ không rời khỏi Cao Phong" Kim Tuyết Mai dừng lại hai giây rồi đưa ra câu trả lời chắc chắn. "Con! Được, vậy mẹ cho con hai lựa chọn." "Một, không phải con không tình nguyện rời xa cậu ta sao? Vậy thì cả hai đứa cùng nhau trở về đi!" “Hai, một mình con trở về." Kiều Thu Vân "hừ” một tiếng. "Mẹ, mẹ điên rồi sao? Mẹ rõ ràng viết tình hình hiện tại của Cao Phong. Mẹ đã bảo con cùng anh ấy quay về thì khác gì bảo anh ấy đi chết?" Cuối cùng, Kỷ Tuyết Vân cũng tức giận. "Nếu cậu ta không dám vì con mà trở về, vậy thì một mình con quay về thôi!"
Đương nhiên, Kiều Thu Vận biết rằng Cao Phong sẽ không quay lại, vậy nên bà ta mới nói như thế. "Không được!" Kỷ Tuyết Vân không kiên nhẫn được nữa. “Nếu con không trở về, vậy mẹ sẽ coi như không có đứa con gái là con!” Đột nhiên, Kiều Thu Vân trở nên tức giận. "Nếu như mẹ nhất quyết ép buộc con như vậy, con sẽ không nhận mẹ là mẹ con nữa!" Thái độ Kỷ Tuyết Vân cực kỳ cứng rắn, vươn tay ngắt kết nối điện thoại, đồng thời cũng tất luôn điện thoại di động. Đặt điện thoại di động sang một bên, Kim Tuyết Mai mở vòi nước, dùng hai tay rửa mặt, trong lòng cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô gẩng đầu, lúc nhìn vào gương, cô phát hiện Cao Phong đang đứng sau lưng mình. "Soat!"
Kim Tuyết Mai đột ngột quay người lại, nhìn Cao Phong, hỏi: "Cao Phong, anh, anh quay lại từ lúc nào vậy?" Cao Phong không trả lời ngay mà chỉ lặng lẽ nhìn Kim
Tuyết Mai
Thật lâu sau, anh đột nhiên nói: "Anh cùng em trở về. “Cái gì?" Kim Tuyết Mai mở to đôi mắt, sau đó xua xua tay, nói: "Không được! Tuyệt đối không được!” "Về phần nguyên nhân, không cần nói thêm gì nữa, anh tuyệt đối không thể quay về! Chí ít hiện tại không thể quay ve."
Cao Phong chậm rãi lắc đầu nói: "Nhưng anh không thể để cho em trở về một mình được?" "Em... Em sẽ không quay về, em sẽ luôn ở bên anh” Kim Tuyết Mai đáp. “Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của em. Anh không muốn em vì anh mà khiển mối quan hệ của hai người trở nên khó xử." Cao Phong sở sở chóp mũi.
Kim Tuyết Mai khẽ thở dài nói: "Chồng à, em không biết tại sao bà ấy lại có thành kiến lớn với anh như vậy. Nhưng em tin rằng, một ngày nào đó khi anh chân chính trở lại thành phố Hà Nội, bà ấy sẽ không bao giờ ngăn cản chúng ta nữa." "Chắc chắn sẽ có Cao Phong gật đầu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Tuy nhiên, tất cả những gì Cao Phong làm sẽ không chỉ vì để nhận được sự công nhận của Kiều Thu Vân.
Đối với Cao Phong mà nói, sự tồn tại Kiều Thu Vận của ngày hôm nay là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nếu không phải bà ta có mối quan hệ mật thiết với Kim Tuyết Mai, anh sẽ không bao giờ có bất kỳ liên hệ gì với Kiều Thu Vân.
Sau bữa tối, Kim Tuyết Mai nép vào vòng tay của Cao Phong, nói chuyện một lúc rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Tối nay, Kim Tuyết Mai rất chủ động...
Cao Phong còn chưa kịp nói gì, cô đã đi thẳng vào phòng tầm. Lúc bước ra trên người cô chỉ quấn vỏn vẹn một chiếc khăn tầm.
Dáng người uyển chuyển cùng đôi mắt quyến rũ khiến trái tim Cao Phong dâng lên từng đợt sóng.
Khuôn mặt vốn dĩ đã rất mềm mại, sau khi tầm qua nước ấm, trông càng thêm hồng hào và quyến rũ hơn.
Một cơn gió thơm ập đến, Kim Tuyết Mai chủ động năm lên người Cao Phong rồi trao cho anh nụ hôn thơm ngát. "Tuyết Mai, anh..."
Cao Phong cảm thấy Kim Tuyết Mai có gì đó không ổn. "Đừng hỏi nhiều, Cao Phong, hôn em..
Sắc mặt Kim Tuyết Mai vô cùng hồng hào, cô thầm thì bên tại Cao Phong. Hơi thở hơi nóng rực phả vào tại Cao Phong khiến anh có cảm giác ngứa ngáy.
Quen nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Kim Tuyết Mai chủ động như vậy. "Tuyết Mai muốn cho anh mọi thứ, mọi thứ
Hơi thở của Kim Tuyết Mai có chút gấp gáp, lòng bàn tay cô vô thức cào xé trên người Cao Phong. Chỉ trong vòng vỏn vẹn hai giây, Cao Phong chuyển từ thế bị động thành chủ động, bắt đầu đáp trả Kim Tuyết Mai.
Trong phòng bỗng nhiên gió mưa dồn dập...
Kim Tuyết Mai yêu cầu hai lần liên tiếp, sau khi thỏa mãn, cô cuộn tròn người trong vòng tay của Cao Phong rồi chìm vào giấc ngủ.
Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai trong tay, mở to mắt nghĩ về mọi chuyện.
Kim Tuyết Mai chưa bao giờ chủ động như vậy. Xem ra cuộc điện thoại của Kiều Thu Vân đã ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trạng Kim Tuyết Mai.
Nếu đổi thành người khác, dám to gan đe dọa Kim Tuyết Mai thì dù cô ta ở đâu, Cao Phong cũng sẽ dùng mọi cách để chặt đầu cô ta
Nhưng, dù gì Kiều Thu Vân cũng là mẹ của Kim Tuyết
Mai.
Cho nên có một số việc, dù Cao Phong có máu lạnh đến đầu cũng không làm được.
Một lúc sau, Cao Phong mới chậm rãi đứng dậy, đi phòng khách rồi châm một điều thuốc.
Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, cũng gần một giờ sáng.
Cao Phong lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện có tin nhắn, anh nhanh chóng mở ra xem. "Cậu chủ Phong, kế hoạch của cậu rất tốt! Đề nghị của tôi là giao tất cả những việc này cho Kim Thành, cậu cố gắng đừng để lộ mặt" "Kim Thành bọn họ có thể xảy ra chuyện. Nhưng cậu thì tuyệt đối không thể, đây cũng là suy nghĩ của bọn họ." "Đã có phản hồi từ tất cả các bên, lực lượng đã dần được hình thành ít nhất hai mươi ngày nữa, còn nhiều nhất là một tháng, chúng tôi sẽ đón cậu trở về" Thông tin của Lâm Vạn Quân rất ngắn gọn, rõ ràng đã được gửi đi một cách vội vàng. "Hai mươi ngày sao?"
Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lòng bàn tay hơi siết chặt.
Sắp đến mùa đông rồi, chỉ đảo mắt một cái, một năm nữa sẽ lại đến.
Sau hai mươi ngày nữa, anh sẽ trở về Thủ đô Hà Nội. Cao Phong rất mong đợi.
Mong đợi để được gặp lại các thành viên trong khối Tập đoàn Đế Phong, càng mong đợi để thấy được sự ngạc nhiên