Anh vừa nói ra câu này thì tất cả mọi người đang có mặt triệt để lâm vào im lặng.
Sự im lặng chết chóc
Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, không thể tin nổi mà nhìn Cao Kình Thiên.
Vốn dĩ bọn họ còn đang trông chờ Kim Tuyết Mai có thể dẫn một ông chồng giàu có mấy đời tới, đến khi đó thì chỉ cần Cao Kình Thiên chỉ tay một cái thì bọn họ liền có thể kiếm được vô số lợi lộc.
Kết quả là cô lại dẫn một đứa ở rể chỉ biết ăn bám nhà họ Kim tới đây? “Đậu má! Ở rể sao?” một người thanh niên kinh ngạc nói. “Kinh Thiên, không phải là cháu đang nói đùa đấy chứ?" người đàn ông trung niên kia hỏi một câu, ngay sau đó lại nhìn về phía Kim Tuyết Mai hỏi: "Tuyết Mai, Kình Thiên đang nói đùa thôi đúng không?”
Kim Tuyết Mai im lặng vài giây, ngay sau đó liền nhẹ giọng trả lời: "Không phải đang nói đùa đâu, Cao Kình Thiên thật sự là ở rể nhà cháu, đã ba năm rồi."
Nghe tới đây, ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt liền thay đổi, rất nhiều người đều lập tức đặt đôi đũa đang cầm trong tay xuống. “Thật, thật sự là ở rể một người phụ nữ trầm giọng
Kim Tuyết Mai bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng cô không hói. biết là mùi vị gì, cô cảm thấy họ hàng này đột nhiên liên thay đổi sắc người đó lại làm im lặng lần nữa, sự nhiệt tình vốn dĩ đối với Cao Kình Thiên trong nháy mắt cũng đã biết mất không thấy tăm hơi.
Thậm chí người thanh niên ban đầu ngồi bên cạnh Cao Thiên, còn muốn cụng ly uống rượu với Cao Thiên còn dịch ghế sang chỗ khác một chút.
Ở rể không bằng chó, những kẻ tới ở rể trong thôn của bọn họ còn bị người khác khinh thường vô cùng. "Cha mẹ sinh cậu ta nuôi cậu ta, còn trông cậy vào cậu ta nối dõi tông đường, kết quả là cậu ta lại đi tới cửa nhà người khác ở rể, thật là " “Đúng thế, cũng không sợ bị cười vào mặt sao?” có mất người phụ nữ trung niên ngay lập tức bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Người đàn ông trung niên mở miệng đầu tiên hiển nhiên cũng rất có tiếng nói trong đám người này, ông ta vung nhẹ tay, âm thanh bàn tán của mọi người trong nháy mắt đã dừng lại hết. “Tôi nghe nói cuộc sống ở nhà họ Kim của mấy người cũng không dễ dàng, thu vẫn cũng không có tiếng nói gì trong nhà họ “Bây giờ hai người tới chỗ này, không phải là bởi vì đã làm chuyện gì sai nên mới bị nhà họ Kim đuổi ra khỏi nhà chứ?" người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi.
Kim Tuyết Mai do dự mấy giây, cô không biết nên trả lời thế nào cho “Cũng gần như không có nơi nào để đi nên mới phải tới đây nương nhờ họ Cao Kình Thiên lại thẳng nói thật. "Bốp!" người đàn ông trung niên đó nghe thể thì đập đũa xuống bàn 'bốp' một tiếng, sau đó liền quay người đi ra khỏi nhà. “Lãng phí thời gian của ông người đàn ông trung niên đó đi xa rồi mà còn quay đầu lại nói một câu như Bầu không khí trong phòng, trong nháy mắt đã trở nên như thế này. Vốn dĩ là đang náo nhiệt vô cùng, mọi người ai cũng đều rất nhiệt tình với hai người Cao Kình Thiên.
Lúc này, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Cao Kinh
Thiên lại tràn đầy khinh thường.
Ở rể sao?
Còn nói là không có nơi nào để đi nên tới đây nương nhờ bọn họ?
Không mất mặt sao? “Thật sự lãng phí thời gian.
Lại có một người đàn ông trung niên khác đứng dậy dẫn người nhà mình rời khỏi căn phòng này. Đối với biểu hiện của mấy người đó, Cao Kình Thiên lắng lặng ngồi im trên ghế, thản nhiên tiếp nhận.
Không có buồn bực, không có giận “Dì họ, cậu họ, ý của mọi người là Kim Tuyết Mai lại cảm thấy có hơi tức giận, cô đứng dậy hỏi một “Tuyết Mai à, cô cũng đừng trách chúng tôi thực dụng, xã hội bây giờ chính là như thế đó. “Cô không có tiền thì không có giá trị cho người khác lợi dụng, ai thèm quan tâm tới cô một người phụ nữ trung niên cười lạnh nó. nào giữa họ hàng với nhau mà lại lợi dụng nhau Kim Tuyết Mai hơi nhíu mày nói.
Người phụ nữ đó lập tức tiếp lời, bà ta nói: “Nếu không thì chúng tôi đối xử nhiệt tình với hai người cậu như vậy để làm gì “Đúng thế! Vốn dĩ chúng tôi nghĩ rằng cô gả cho một ông chồng giàu có thì họ hàng như chúng tôi đây cũng có thể dinh được một chút ánh sáng! Bây giờ thì lại ngược lại, ở sao? Ha ha. " là như thế, lãng phí hai con gà của nhà có một thịt tôi mang tới nữa chứ. Bọn họ bàn tán sôi nổi, đã thật sự lộ ra bản chất thật của mình.
Cho dù là Cao Kình Thiên đang ở đây thì bọn họ cũng hoàn toàn không thè che giấu mà cười lạnh, trong lời nói cũng toàn là khinh thường.
Chỉ là một đứa ở rể mà thôi, có thể có tôn nghiêm gì chú?
Nói ngay trước mặt cậu ta thì cậu ta có thể làm gì được chú? “Phỏng chừng là bọn họ sống không nổi nữa, nếu không thì sao lại tới một nơi như thế này chứ?” “Được rồi, họ hàng đã gặp rồi, bữa cơm này cũng không cần hai người trả tiền, hai người đi nhanh đi." “Đúng, hai người cũng đừng tới chỗ này của chúng tôi nữa, chỗ tôi chứa không nổi một đứa ở rể như cậu đâu." Nghe thấy những lời châm chọc của mấy người họ hàng này, Kim Tuyết Mai âm thầm siết chặt đấm, trong lòng cũng cảm thấy rất lạnh lẽo. Thì ra trước đó bọn họ nhiệt tình như vậy đều là giả vờ cả, bọn họ chỉ muốn được hưởng lợi từ trong tay Kim Tuyết Mai cô mà thôi.
Cao Kinh Thiên nói không hề sai, lẽ ra hai người không nên đến nơi này mới
Đến rồi cũng chỉ tự rước nhục vào người mà thôi. đây là hành lý của hai người. Một người đàn ông trung niên xách hành lý của hai người Cao Thiên ra từ trong phòng. *
Cao Kinh Thiên từ từ đứng dậy, trong lòng không hề có chút gợn sóng nào.
Những việc đó đúng là anh cố ý nói ra, anh cố ý nói ra khó khăn hiện tại của anh và Tuyết Mai chính là vì để cho mấy người đó lộ ra bộ mặt thật của mình.
Cao Kình Thiên hoàn toàn không trách móc gì những người đó cả, xã hội ngày nay chính là như thế.
Anh chỉ cảm thấy Kim Tuyết Mai quá lương thiện, có một vài chuyện, cần phải làm cho cô nhận rõ hiện thực. “Đi thôi."
Cao Kình Thiên vỗ lưng Kim Tuyết Mai, sau đó anh liền móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Đại Hải để Trương Đại Hải tới đây đón anh.
Trương Đại Hải căn bản không hề do dự chút nào, rất nhanh là đã trả lời tin nhắn.
Sau đó, dưới ánh mắt lạnh lùng của những người đó, Cao Kinh Thiên đi về phía trước xách chiếc vali thật lớn của mình lên.
Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, trong lòng cô vô cùng khó chịu, cô cũng đi lên phía trước xách hai chiếc vali nhỏ hơn. “Sao dây kéo lại bị mở ra?"
Đột nhiên, Kim Tuyết Mai nhìn chiếc vali nhỏ mà tinh xảo này, giống như đã từng bị người khác mở ra vậy. Nhưng dây kéo cũng chỉ mở ra một nửa chứ không mở ra het. “Mở ra thì làm sao? Không phải chỉ là một đống giấy tờ rách nát thôi sao? Đến nhìn thêm một cái tôi đây cũng không thèm nhìn nữa." Một người phụ nữ trung niên bĩu môi khinh thường.
Kim Tuyết Mai lắc đầu, sau đó một tay cô nhét đồ lại vào trong vali, một tay khác thì kéo khóa lên. "Đừng có đứng trên bậc thềm này"
Ngay tại lúc này, thanh niên lúc nãy vươn tay ra đẩy Kim
Tuyết Mai một cái,
Sắc mặt Cao Kinh Thiên lạnh lùng, anh vội vã tiến lên phía trước. “Ai!” Kim Tuyết Mai hộ lên một tiếng kinh ngạc, lúc sắp ngã xuống khỏi bậc thêm thì được Cao Kinh Thiên đỡ lại.
Nhưng hai chiếc vali trong tay thì lại rơi xuống đất.
Ram ram!
Đồ đạc đã được thu dọn gọn gàng trong vali trong nháy mắt đã bị rơi ra đầy đất.
Nhưng, giờ khắc này tất cả những người đang có mặt đều không có một ai quan tâm tới những thứ rơi trên mặt đất cả.
Mà ánh mắt bọn họ đều đang nhìn về phía chiếc vali nhỏ Lúc này, chiếc vali nhỏ kia cũng đã trực tiếp bị va đập còn lại. mà mở ra, đồ vật bên trong toàn bộ đều lộ ra ngoài.
Có một cổ mùi hương thơm ngát bay ra từ dưới đồng giấy báo cũ nát. “Trời ơi! Đây là?"
Người phụ nữ trung niên trước đó kinh ngạc hô lên một tiếng.
Chỉ thấy bên trong chiếc vali nhỏ đó lộ ra một hộp đồ trang điểm vô cùng cao cấp.
Trừ cái đó ra còn có một chiếc đồng hồ nam vàng chóe, sáng lấp lánh. Đây cũng chưa là gì cả, bên dưới ngăn kéo cuối cùng của chiếc vali còn lộ ra mười mấy xấp tiền đỏ chót
Mười mấy xấp đó!
Không phải chỉ mười mấy tờ đầu
Một xấp năm mươi triệu, một đồng lớn như thế này, ít