Giày tiếp theo, Kim Tuyết Mai rúc đầu vào trong lòng ngực của Cao Phong, hai tay ôm lấy ôm anh.
Gương xinh đẹp đầy xúc động dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của Cao Phong, nghe thấy được cả con tim của Cao Phong đang đập mạnh, trong lòng Kim Tuyết Mai lại cảm thấy rất an tâm, bình yên. "Người truy sát chúng ta, có lẽ là do người nhà họ Cao phải đến " "Cho nên bây giờ anh..." Cao Phong vươn tay ôm lấy cơ thể của Kim Tuyết Mai, mở miệng muốn nói gì đó. "Đừng nói nữa! Em không cho anh nói, không cho anh nói thêm cái gì cả, chỉ cần ôm em như vậy là đủ rồi."
Kim Tuyết Mai lay người Cao Phong, bướng bỉnh nói. "Được, vậy thì, anh không nói nữa." Cao Phong khẽ ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Hai người không ai nói gì, cứ ôm nhau như vậy ước chừng khoảng năm phút, Kim Tuyết Mai mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Cao Phong một cách chân thành. "Cho dù quá khứ có như thế nào đi chăng nữa, chúng ta sống cho hiện tại, quý trọng những thứ trước mắt! Đúng không?"
Cao Phong không chút do dự gật đầu: "Đúng, sống cho hiện ại, quý trọng những thứ trước mắt" "Hi hi.." Kim Tuyết Mai hài lòng cười hì hì.
Về tất cả những chuyện Cao Phong đã nói, cô chỉ chốn sâu tận đáy lòng, không suy nghĩ nhiều đến nữa.
Kim Tuyết Mai cũng không muốn hỏi Cao Phong, vì sao thái độ của nhà họ Cao lại đối xử với anh như vậy, thậm chí còn muốn phải người đến truy sát anh.
Cô tin rằng, tất cả mọi chuyện này đã được Cao Phong xử lý ổn thỏa.
Cao Phong, nhất định sẽ cho cô một mái nhà vững chắc. "Mà này bé Phong.." Kim Tuyết Mai đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đứng phất dậy định lên nói. "Anh cũng có điều muốn nói, cách xưng hô này." Cao
Phong nhẹ sở chóp mũi. "Xưng hô làm sao thể? Anh có thể gọi chỉ là bé Tuyết hoặc là bé Mai nha! Bé Phong, bé Tuyết, tình yêu của một trai gái, hi hi." Kim Tuyết Mai cười nói.
Cao Phong hoàn toàn thỏa hiệp, chỉ đành để Kim Tuyết Mai gọi sao cũng được. "Em muốn nói cái gì?" Cao Phong nằm lấy bàn tay bé nhỏ của Kim Tuyết Mai, hai người cùng ngồi lên ghế "Hôm nay em tìm đến nhà anh họ, cũng đã nói chuyện với bọn họ rồi, chúng ta có thể mượn nhà của bọn họ ở một thời gian "Vốn dĩ em cho rằng họ sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ lại nhiệt tình đến vậy. Kim Tuyết Mai rất vui vẻ nói.
Sau khi Cao Phong nghe xong, có chút suy tư, rồi mới lên tiếng: "Tuyết Mai, chúng ta không cần làm phiền đến bọn họ, anh đã sai người đi làm chứng minh nhân dân rồi, không lâu em có thể chính thức đi làm ở công ty rồi." "Đến lúc đó chúng ta đổi nhà, cũng không phải là chuyện gì khó khăn."
Kim Tuyết Mai suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nhưng em đã thỏa thuận xong xuôi với bọn họ rồi, nói một đằng làm một nẻo thì không hay lắm." "Hơn nữa, coi như là chúng a được chính thức đi làm ở công ty đi, thế lúc có tháng đầu tiên không có Lê, chúng ta phải làm thế nào?" "Em thật không muốn tiếp tục sống ở nơi này nữa." Cao Phong suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Không sao, để anh nghĩ cách.
Anh chuẩn bị gọi điện cho Vũ Hoàng Lê, nhờ anh ấy sắp xếp giúp chuyện này. "Được rồi, được rồi! Em đã nói chuyện xong xuôi cả rồi, thế nào cũng phải ở vài ngày, dù sao chúng ta cũng có quan hệ bà con mà." "Chuyện này, cứ nghe theo em." Kim Tuyết Mai làm ra vẻ rat uong buong. "Được, được, được, đều nghe theo em, vậy thì đi xanh thử trước đi!" Cao Phong nở một nụ cười đầy cưng chiều, cũng không nói nhiều nữa.
Cũng không có vấn đề gì, khi đưa Kim Tuyết Mai đi một chuyển. "Chỉ là, đối với mẹ của em bà con của em sẽ. " Cao
Phong lại do dự nói. "Yên tâm đi! Em đã nói rõ với bọn họ rồi, không cần nói chuyện của mẹ em cho họ, họ cũng không có số điện thoại của mẹ em đầu. Kim Tuyết Mai cười hi hi đáp lại. Lúc này Cao Phong mới yên tâm, nói: "Được, tối này cứ nghĩ ở đây một đêm, ngày mai chúng ta hẳn đi." "Vài ngày sau anh sẽ tìm một nhà mới, để chúng ta chuyển qua.
Kim Tuyết Mai gật đầu, đồng ý.
Buổi tối, sau khi hai người đã ăn cơm và tắm rửa sạch sẽ, cùng nhau nằm trên một chiếc giường nhỏ. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ, từ từ chiếu vào trong phòng, thoạt nhìn khung cảnh rất bình yên. Cả hai khế thì thầm với nhau, cảm nhận sự ấm áp chỉ thuộc về hai người.
Bên khung cửa sổ, trăng đã lên cao, bầu trời đầy sao. Trăng có khi mở, có khi tỏ, có khi tròn có khi khuyết, giống như đời người vậy biết bao nhiêu thăng trầm buồn vui. Và cả bầu trời đầy sao này nữa, giống như đại diện cho cuộc đời của mỗi con người, có ngôi sao tỏa sáng rực rỡ, nhưng lại có những ngôi sao rất mờ nhạt. Có điều cho dù tỏa sáng hay mờ nhạt, thì cũng là sự tồn tại duy nhất trên bầu trời xanh thăm thẩm đó.
Cùng một khoảng thời gian nhưng lại không cùng một địa điểm, có một số chuyện không giống nhau cũng đang song song diễn ra.
Ánh trăng chiếu xuống khu quy hoạch của thành phố Hải Phòng, ngoại trừ những âm thanh ồn ào của các công trường đang thi công truyền đến, chỉ nghe được một màn đêm yên tĩnh.
Lướt qua thành phố Hải Đông rồi lướt qua thêm hai thành phố nữa, sẽ hiện ra trước mắt một thị trấn nhỏ rất sầm uất, náo nhiệt. Mặc dù thành phố Hà Nội không lớn lắm, nhưng lại có một sức hấp dẫn rất riêng.
Tại đây có nhiều câu chuyện rất ly kỳ đã được dựng lên. Lúc này đã chín giờ đêm.
Tại tầng cao nhất của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên ở
Hà Nội.
Từ khi Cao Phong rời khỏi đó, liên minh Đế Phong đã tan vỡ, cả khi dân cư cao cấp Bồng Thiên đều không có ai ở.
Giống như một ngọn núi hoang tàn.
Chỉ có ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ dường như đang âm thầm kể lại vẻ huy hoàng ban đầu của nó.
Lúc này, trong một căn phòng ở biệt thự tầng cao nhất. Một cô gái nhỏ nhắn đang có mình ngồi dưới đất, đôi mắt đờ đẫn nhìn một tấm ảnh trước mặt.
Cô ngơ ngác chăm chú nhìn bức ảnh, trông rất ngu ngốc, hốc mắt vẫn còn chút sưng đỏ.
Cô gái nhỏ nhắn và đáng yêu này là anh họ của Cao Phong, Cao Tử Hàn. Căn phòng này là nơi mà Cao Phong đã ở lúc đầu. Bức ảnh trên tay Cao Tử Hàn có hai người.
Một người là Cao Phong, và người còn lại có vóc dáng rất nhỏ nhắn, trong tay cầm một cái kéo giơ lên đó chính là Cao Tử Hàn.
Phía sau là một rừng hoa lớn.
Rừng hoa vẫn còn đó, nhưng người đã không còn nữa rồi. "Anh Kình Thiên ơi, tại sao, tại sao anh lại bỏ Tử Hàn? Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"
Cao Tử Hàn nhìn vào bức ảnh tư lẩm bẩm một mình, nước mắt lại trực trào. "Tách tách! Tách tách!"
Giọt nước mắt như sợi chỉ đứt rơi xuống tấm ảnh.
Cao Tử Hàn vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé, lấy góc áo mà cẩn thận từng li từng tỉ lau đi những giọt nước mắt đã rơi xuống bức ảnh, cô sợ sẽ làm hỏng nó "Anh Kinh Thiên, bọn họ không nói cho anh biết, bọn họ đều gạt Tử Hàn, nói không đúng cho Tử Hàn nghe. " "Bọn họ đã biết điều đó từ rất lâu trước đây, nhưng vẫn giấu anh, giấu anh..."
Cao Tử Hàn càng lau, nước mắt càng chảy nhanh hơn, rốt cuộc cũng không dừng lại được, hai vai run lên, bật khóc nghẹn ngào trong căn phòng đó.
Ba tháng trước.
Tin tức về cái chết của Cao Phong đã sớm đến tại của nhà họ Cao ở Đà Nẵng
Dù sao thủ đoạn của nhà họ Cao, cùng với con đường