Còn hai người Vũ Hoàng Lê và Cao Phong, vẫn như cũ thì thầm với nhau nói chuyện gì đó, làm bộ như chuyện chả liên quan gì đến mình.
Dường như từ đầu đến đuôi bọn họ không hề để ý đến Trương Đại "Đã nhìn rõ chưa? Ở bên trái là ngài Phong, bên phải là ngài Vương, đều phải nhớ kỹ hiểu chưa?" Dư Văn Cường trừng mắt hỏi Trương Đại Hải.
Trương Đại Hải gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi a! Tuyệt đối nhớ
Hơn hai mươi mấy thanh niên mà anh ta mang theo, cũng lặng lẽ gật đầu, đều thật sự đã nhớ "Nhớ kỹ là được rồi, sau này có gặp lại hai vị đây, cậu nhất định phải kêu hai vị đây là
Giọng nói của Dư Văn Cường cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại toát lên một vẻ hung ác khiến người khác không dám từ chối.
Ngài Phong, ngài Trương Đại Hải mở lớn hai mắt, vội vã kính lớn tên hai người. "Ngài Phong! Ngài Vương!" Hơn hai mươi mấy thanh niên cũng không dám do dự, lập tức gọi lớn theo.
Cao Phong phẩy phẩy tay, Dư Văn Cường cũng lập tức phất tay lên, nói: "Cút "Dạ, dạ, dạ, ngài Phong, ngài Vương, anh Cường, em xin phép đi
Đám người Trương Đại Hải lúc này mới được tha tôi, lau mồ hôi lạnh, lập tức ra khỏi phòng, tháng một đường chạy khỏi câu lạc bộ doanh nhân Phúc Lâm. Đợi đến sau khi Trương Đại Hải đã cút đi Vũ Hoàng
Lê mới hỏi Cao Phong: "Anh Lục, anh và cô gái kia xảy ra mâu thuẫn gì sao? Có muốn tôi giúp anh giải quyết cô ấy không?" Cao Phong suy nghĩ một lát, sau đó xua tay nói: "Không cần, không
Dù sao thì mình và Kim Tuyết Mai cũng sắp dọn đi rồi, sau này sẽ không gặp lại những người này nữa.
Vũ Hoàng Lê thấy Cao Phong không muốn so đo tính toán nhiều, cũng chỉ gật đầu mà không nói thêm gì nữa. Hai người ở trong phòng trò chuyện với nhau một hồi, Cao Phong chuẩn bị đứng dậy về nhà. "Anh Lục, anh thật sự không thử suy nghĩ về ý kiến của tôi thử sao? Chỉ cần anh yêu cầu giúp đỡ, chỉ cần một câu nói của anh thôi, vì anh tôi có thể lo liệu được hết." Dưới lầu, giọng điệu của Vũ Hoàng Lê rất chân thành, nhìn Cao Phong.
Vừa nãy ở trong phong anh đã nói với Cao Phong rồi, nếu Cao Phong đồng ý, anh có thể bỏ vốn để mở giúp Cao Phong một công ty. "Những chuyện này, đợi sau khi làm xong chứng minh nhân dân rồi hằng nói tiếp." Cao Phong suy nghĩ một lát, nhưng vẫn không đồng ý. "Được!" Vũ Hoàng Lê gật đầu, sau đó nói thắng một câu: "Anh Lục, xin anh đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ tôi chẳng khác nào đang bỏ vốn đầu tư, cũng không phải là vô điều kiện đối với
Cao Phong khẽ cười, nói: "Anh sợ đầu tư thất bại sao?" "Tôi tin anh sẽ Vũ Hoàng Lê thản nhiên cười nói. Cao Phong lắc đầu, không nói gì thêm. "Anh Lục, bên tôi sẽ đợi thêm mấy ngày nữa! Nếu tạm thời anh không có dự định gì nhiều thì tôi cũng không nói nhiều thêm nữa, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi" "Hoặc có chuyện gì cần giúp đỡ, cũng có thể gọi cho tôi luôn." Vũ Hoàng Lê bổ sung thêm.
Cao Phong gật đầu.
Sau đó, dưới sự hộ tống của Dư Văn Cường, Cao Phong lên chiếc Mercedes-Benz, về nhà. "Ngài Phong, tổng giám đốc Vương nói tôi giao cái này cho anh."
Sau khi Cao Phong xuống xe, Dư Văn Cương đưa cho anh một cái hộp nhỏ. "Đây là?" Cao Phong hơi nghi ngờ. "Một bộ trang điểm, còn có một số thứ đều gửi cho ngài Phong! Tổng giám đốc nói rằng thay mặt cho cậu chủ Vũ Hoàng Minh, xin lỗi cô Kim Tuyết Mai " "Ngoài ra những đồ ở bên trong, có lẽ bây giờ ngài Phong sẽ dùng đến." Dư Văn Cường giải thích một cách cung kính.
Cao Phong khẽ ngẩn người, sau đó lại từ chối không nhận.
Nhưng Dư Văn Cường đã bước lên xe, khởi động máy lập tức rời khỏi nơi này.
Cao Phong áng chừng chiếc hộp trong tay, khẽ lắc đầu không nói thêm gì cả, đi vào trong sân nhà. Anh đã về đến ông rồi nhưng Kim Tuyết Mai vẫn chưa vê.
Cao Phong cài sim của Vũ Hoàng Lê đã đưa cho mình vào điện thoại, gọi cho Kim Tuyết Mai, biết được Kim Tuyết Mai đang vội vã về nhà mới yên tâm, thở phào. "Biển số xe của taxi là số bao nhiêu, còn nhớ không?"
Cao Phong hỏi. "Nhớ chứ! Lất nữa em sẽ gửi qua cho anh." Kim Tuyết Mai nở một nụ cười ngọt ngào. Cao Phong đã từng nói với Kim Tuyết Mai rằng, khi ra ngoài bắt taxi, nhất phải nhớ biển số xe sau đó gửi cho người thân quen.
Sau khi cúp máy, Cao Phong tiện tay để cái hộp nhỏ xuống gầm giường.
Vũ Hoàng Lê đối xử với Cao Phong rất tốt, hiện tại Cao Phong có chút rồi răm, rốt cuộc là có muốn kéo gần lại mối quan hệ với Vũ Hoàng Lê hay không.
Chuyện của Vũ Hoàng Minh giống như một quả b hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Lúc cất chiếc hộp, Cao Phong lại đột nhiên nhìn thấy, dưới gầm giường có một hộp đồ chơi.
Cao Phong nhìn thấy cái hộp này, không nhịn được mà tự cười giễu cợt.
Trong mấy tháng qua, cũng coi như là được sống lại lúc thời thơ ấu?
Không thể phủ nhận rằng, Kim Tuyết Mai đã chăm sóc Cao Phong rất tốt, giống như là cha mẹ đối với con cái vậy, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cao Phong muốn gì, Kim Tuyết Mai đều cố hết sức mà đáp ứng
Kéo chiếc hộp đồ chơi đó ra, vô thức phủi lớp bụi phía trên đi.
Mặc dù nó không hề có tỷ bụi nào, Kim Tuyết Mai lau chùi chiếc hộp này rất sạch sẽ.
Mở ra xem, Cao Phong lại dở khóc dở cười.
Từ chiếc còi nhỏ cho đến mô hình xe ô tô lớn, còn có Ultraman, Peppa Pig, đủ thứ các đồ chơi, cần gì có đó. Thật khó tưởng tượng được khoảng thời gian mấy tháng qua, những đồ vật này đã cùng trải qua với mình.
Kim Tuyết Mai đã mang những thứ này, lau chùi sạch sẽ, sắp xếp lại ngăn nắp.
Xem ra, Kim Tuyết Mai cũng muốn bảo quản tốt những thứ này, lưu lại những kỷ niệm của hai người? Cao Phong khẽ vuốt về những đồ chơi này, trong lòng cảm thấy rất cảm động. "Đây là?" Đột nhiên, Cao Phong nhìn thấy một tấm vài được xếp ngay
Đây là bức tranh được mang đến phòng thờ của nhà họ
Luc?
Cao Phong lập tức mở tấm vải ra, quả nhiên, một chiếc chìa khóa tinh xảo được kẹp ở phía trong. mất.
Không ngờ rằng, những thứ này vẫn chưa hề bị đánh
Từ lúc ở nhà thờ họ Lục phát hiện ra hai thứ này, Cao Phong vẫn luôn mang theo bên mình. Có lẽ là lúc nằm viện, Kim Tuyết Mai đã nhặt được, sau đó đến lúc ra viện lại để chúng vào trong cái hộp đồ chơi này.
Chỉ có điều là điện thoại của Cao Phong nhất định đã mất rồi.
Cho nên bức ảnh được chụp nguyên vẹn nhất, cũng ra đi theo chiếc điện thoại.
Tuy nhiên, hình ảnh hoàn chỉnh nhất sớm đã in sâu vào tâm trí của Cao Phong.
Lúc này Cao Phong lại nghĩ đến bức ảnh đó, trong đầu đột nhiên lóe sáng.
Cao Phong lại quay trở về đoạn ký ức năm anh tám tuổi.
Không có người và sự việc chiếm dung lượng não bộ, cho nên anh nhớ rất rõ những chuyện trước đó.
Anh đột nhiên hiểu ra, hình ảnh này, chính là hình ảnh