Như vậy, Cao Phong nhất định sẽ cho rằng vì bà ta đã nhìn thấy thực lực của Cao Phong nên mới thay đổi thái độ đúng không?
Một khi Cao Phong nghĩ như vậy, sẽ càng cảm thấy ghét bà cụ Kim. “Đến lúc này rồi, tôi có xin lỗi cũng không có tác dụng gì nữa. “Ngày mai, tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của cho Tuyết Mai, Cao Phong hẳn là có thể hiểu được ý đồ của tôi.” “Lúc đầu ông chuyển nhượng cổ phần cho tôi, chẳng qua là sợ bọn họ sinh ý bất đồng, không cho tôi đảm bảo lúc về nhà, nhưng hiện tại tôi mệt rồi, thật sự mệt rồi...
Bà cụ Kim chậm rãi nói xong, liền chống tay ghế chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. “Bắn!”
Khoảnh khắc tiếp theo, đèn trong đại sảnh đột nhiên sáng lên, khiến đôi mắt xuyên thấu của bà cụ Kim có chút đau đớn. "Cạch.
Khi nhìn thấy bốn người Kim Nhạc Sơn, bà cụ Kim hơi bối rối. “Mẹ, con trai của mẹ cảm thấy không thoải mái, đến nói chuyện với mẹ.” Kim Nhạc Sơn mặt không chút biểu cảm đi tới, dời một cái ghế rồi ngồi xuống.
Kim Phúc Khang, Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung cũng không nói lời nào, mỗi người di chuyển một chiếc ghế và ngồi xuống.
Bốn người vây quanh bà cụ Kim.
Bà cụ Kim trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng một dấu vết kinh ngạc lóe lên sâu trong mắt bà.
Dù sao thì bà ấy đã sống lâu như vậy rồi, hồi đó bà đã cùng với ông cụ Kim gặp vô số loại người, làm sao mà bà không cảm thấy bốn người có gì đó không ổn chứ?
Lúc này, biểu cảm và ánh mắt của Kim Nhạc Sơn khiến bà cụ Kim cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi.
Bà muốn gọi quản gia đến, nhưng bà nhớ rằng họ đã về nhà riêng. “Mấy người đến đây muộn như vậy, có chuyện gì sao?”
Bà cụ Kim chậm rãi ngồi xuống, giả bộ bình tĩnh nhìn bốn người. “Mẹ, con sẽ không nói lòng vòng, con nghĩ mẹ bây giờ đã già rồi nên nghỉ ngơi đi. Kim Nhạc Sơn nói thẳng. “Đúng vậy mẹ, mẹ lớn tuổi thế này rồi mà vẫn nhọc lòng như vậy, chúng con rất đau lòng, nếu không sao mẹ có thể an hưởng tuổi già được?” “Đúng lúc Cao Phong đã mua một biệt thự ở khu biệt thự cao cấp Bồng Thiên? Chúng ta đến sống với Cao Phong có phải tốt không?” Kim Phúc Khang cũng nói theo. “Bà nội, cha và chủ nói rất đúng.” Kim Hồng Vũ cũng hùa theo.
Đồng tử của bà cụ Kim hơi co lại, bà đã hiểu mục đích của bốn người. “Chẳng phải tôi vừa mới lùi khỏi công ty chưa lâu, giao lại cho mấy người quản lý rồi sao. Bà cụ Kim cười nói. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Kim Nhạc Sơn chậm rãi lắc đầu nói: “Mẹ đúng là mẹ đã buông tay không quản nữa, nhưng chúng con cũng không có quyền lực thực tế. Cho nên không có cách nào thoải mái làm việc được.” “Đúng vậy, anh cả quyết tâm phát triển nhà họ Kim, nhưng anh ấy không có thực quyền trong tay và không thể làm được gì nhiều!” Kim Phúc Khang đứng vững bên cạnh Kim Nhạc Sơn.
Bà cụ Kim không vội nói, mà là nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ.
Thật lâu sau, bà nói: “Nhạc Sơn, con là con trai nhà họ Kim. Bọn họ đều nghe lời con. Làm sao con lại không có thực quyền?” “Mẹ, con không đồng ý với mẹ nói như vậy. Tuy rằng con là con trưởng, nhưng con chưa được hưởng cách đối xử của con trưởng” “Khi cha mất, tuy không để lại di chúc, nhưng với tư cách là con trai trưởng, con nên kế thừa tài sản nhà họ Kim” “Nhưng lúc đó con vẫn không vội. Con vẫn luôn tôn trọng mẹ, nhưng mẹ chưa bao giờ bày tỏ ý kiến, cũng chưa bao giờ nói với con. Trong lòng con rất lo lắng!” Ông ta ngẩng đầu và nói.
Bà cụ Kim nheo mắt hỏi: “Con định vì chút cổ phần mà bất hiếu với mẹ sao?” “Mẹ, nếu mẹ phải nghĩ như thế này thì con đành chịu! Dù sao thì những cổ phần đó sớm muộn gì cũng phải đưa cho con, thế sao không đưa luôn từ bây giờ?” “Đừng lo lắng, chỉ cần mẹ đưa cổ phần cho con, con hứa sẽ chuyên tâm phát triển nhà họ Kim. Kim Nhạc Sơn nghiêm túc hứa.
Bà cụ Kim chậm rãi lắc đầu, tự giễu cười nói: “Dù sao cổ phần này sớm muộn gì cũng là của con, sao con lại nóng lòng như vậy?” “Không được đầu, con sợ mẹ về già sẽ lẩm cẩm, lỡ làm ra những hành động vô lý theo kiểu bốc đồng thì sẽ không tốt.”
Kim Nhạc Sơn đã hơi mất kiên nhẫn khi ông ta nói điều này.
Dù đã chuẩn bị những lời lẽ lịch sự dễ nghe, nhưng hiện tại ông ta sắp không lịch sự nổi nữa.
Bây giờ Cao Phong đã thể hiện ra thế lực, trong lòng
Kim Nhạc Sơn cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Đêm nay, dù dùng cách gì thì cũng phải lấy được cổ phần để tránh đêm dài lắm mộng. “Mẹ ơi, cứ giao cổ phần đi. Dù sao anh cả của con cũng không phải người ngoài.” Kim Phúc Khang cũng cau mày.
Bà cụ Kim liếc nhìn vẻ mặt như sói và hổ của bốn người, trong lòng thoáng hiện lên một tia buồn bã, rồi bà cười nói: “Được rồi! Để mai làm đi.” “Không! Nó phải được hoàn thành vào tối nay. Kim Nhạc Sơn không muốn nhượng bộ. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Ngày mai?
Ngày mai, quản gia của bà cụ Kim sẽ trở lại. Làm gì cócơ hội để bà ở một mình như thế này? “Nhạc Sơn, cậu làm thế này là ý gì?” “Tôi không giao cho cậu, lẽ nào cậu định giết bà già này sao?” Bà cụ Kim có chút tức giận. “Mẹ đừng đổ oan cho con như vậy. Dù sao cũng phải giao cổ phần, tối nay phải giao." “Con cũng không vòng vo nữa, hôm nay mẹ nhất định phải giao cho con, nếu không con sẽ không đi. Nhạc Sơn cau mày vẫy tay.
Nhìn thấy bộ dạng của Kim Nhạc Sơn, bà cụ Kim lại cảm thấy buồn, rồi từ từ quay đầu sang một bên nói: “Không giao.” “Không giao cũng phải giao!” Kim Nhạc Sơn đột nhiên đứng lên, nhìn bà cụ Kim với đôi mắt đỏ ngầu. “Cậu! Đồ khốn! Cậu định làm gì?” Bà cụ Kim nheo mắt và đưa tay cầm cây gậy tức giận. “Hừ! Nếu bà thật sự coi tôi là con trai của bà, vậy thì giao cổ phần đi rồi mọi chuyện sẽ dễ nói “Nếu không, đừng trách con trai bà bất hiếu!” Kim
Nhạc Sơn hừ lạnh.
Bà cụ Kim tức giận, bà ta không nói gì mà lập tức giơ nạng đánh Kim Nhạc Sơn.
Kim Nhạc Sơn vô cùng nóng nảy, đột nhiên vươn tay đập nạng sang một bên. "Lạch cạch!” Chiếc nạng tiếp đất, làm thân thể bà cụ
Kim, nhưng không ai đỡ bà “Các, các người định ép chết tôi sao?” Bà cụ Kim trợn to hai mắt, toàn thân run lên, thở hổn hển. “Mẹ tự mình chọn đi, mẹ phải nhìn rõ sự việc!” Sắc mặt Kim Phúc Khang cũng khó coi, nói. “Cho dù tôi đưa cổ phần cho cậu, cậu cho rằng có thể chiếm đoạt xí nghiệp Kim Thiên này sao?” “Dựa theo lai lịch mà Cao Phong bày ra ngày hôm nay, chỉ cần một lời nói của cậu ta, nhà họ Kim sẽ tan rã. Sau đó các người sẽ ra sao, đã nghĩ tới chưa?" Bà cụ Kim hét lớn.
Nghe bà cụ Kim nói, bốn người vẫn còn hơi sững sờ.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của Kim Nhạc Sơn lại đầy vẻ u ám. “Vậy bà không cần lo lắng. Trước tiên giao công ty cho tôi. Nếu Cao Phong thực sự có giỏi thì đạp đổ công sức của ông cụ đi!” Kim Nhạc Sơn nói xong, liền xoay người trực tiếp đi về phía phòng sau. “Cậu định làm gì?” Bà cụ Kim khịt mũi lạnh lùng. “Nếu bà không đưa cho tôi, tôi sẽ tự tìm!” Kim Nhạc Sơn đi về phía nhà mà không quay lại.