*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nếu trước đây cậu Cao coi trọng cô, vì sao không trực tiếp nói rõ, mà sau đó còn muốn thu lại sính lễ?"
Bỗng nhiên, có một cô gái trong nhà họ Kim không phục nói lầm bầm.
Khuôn mặt cô gái này cũng không kém, trước đây cũng ôm suy nghĩ được cậu Cao chọn trúng, bây giờ thấy Kim Ngọc Dung được chọn nên trong lòng tất nhiên không phục.
“Càn rõ! Sao lại nói thế với mợ chủ tương lai nhà họ Cao thế hả?"
Kim Hồng Vũ vỗ bàn một cái, đứng lên quát lên.
“Hừ! Không phải trước đây lúc cậu Cao thu lại sính lễ đã nói rồi sao? Lần đầu tiên anh ấy đưa tới, chỉ là cho các người thấy các mặt của xã hội mà thôi, còn những thứ như sính lễ, tất nhiên anh ấy muốn đích thân giao trên tay tôi rồi." Kim Ngọc Dung ngạo nghễ nói.
Mọi người đều gật đầu tán thành lời nói của Kim Ngọc Dung, chuyện mà nhà học Cao làm cũng không cần giải thích nửa câu với bên ngoài?
Vẻ mặt Cao Phong kì quái nhìn một màn này, trong lòng chẳng những không có sức sống, ngược lại có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Kim Ngọc Dung, mình cũng suýt chút nữa tin rồi.
"Giấc mộng này có hơi chân thận, cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh mộng." Cao Phong chậm rãi lắc đầu.
"Cao Phong, anh nói gì thế?” Kim Tuyết Mai quay đầu nghi ngờ nhìn Cao Phong.
"Anh nói cô ta đang nằm mơ, sính lễ chục tỷ căn bản không phải cho cô ta." Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.
"Làm sao anh biết? Sao anh biết cậu Cao nghĩ gì?" Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày.
Cao Phong không nói gì, trong lòng lại nghĩ, anh nào chỉ biết suy nghĩ của gã chứ!
"Ngọc Dung, không phải cô nói với tôi gần đây cậu Cao liên lạc tới sao? Lúc nào cậu ấy qua đây?"
“Đến lúc đó nhà họ Kim chúng ta cũng chuẩn bị một phen để nghênh đón chứ!" Bà cụ Kim đối mặt với chuyện này cũng không còn cách nào để giữ bình tĩnh, tương đối lo lắng.
Kim Ngọc Dung sửng sốt một chút, sau đó ho khan một tiếng trả lời: “Bà nội, cậu Cao nói với cháu gần đây anh ấy có rất nhiều chuyện, nên chưa xác định được, nhưng cũng rất nhanh thôi."
"Tốt! Tốt! Đến lúc đó mọi người trong nhà họ Kim chúng ta nhất định phải có mặt để nghênh đón cậu Cao tới.” Bà cụ Kim liên tục gật đầu.
Những người khác trong nhà họ Kim tất nhiên cũng không ngừng gật đầu, mấy chuyện có thể bấu víu quan hệ với nhà họ Cao Đà Nẵng này thì không ai có thể từ chối.
Kiều Thu Vân nhìn ba mẹ Kim Ngọc Dung bị mọi người vây quanh, trong mắt hiện lên một tia ước ao, than nhẹ một tiếng nhưng cũng không nhiều lời.
"Bà nội, cháu có mấy câu muốn nói." Kim Ngọc Dung đi về phía trước hai bước, nhìn về bà cụ Kim.
"Cứ nói đừng ngại!” Bà cụ Kim cười trả lời.
Kim Ngọc Dung gật đầu, sau đó chậm rãi tiến lên đi tới giữa toàn trường.
Kim Ngọc Dung lúc này cao ngạo giống như một công chúa nhỏ.
Giống như một con thiên nga cao quý, mỗi động tác giơ tay nhấc chân thoạt nhìn đều cực kỳ khí chất.
Vì có thể vào chỗ nhà họ Cao Đà Nẵng kia nên Kim Ngọc Dung đã chuẩn bị rất nhiều thứ, bao gồm cả mấy tư thế lễ nghi này.
"Tôi đề nghị bãi miễn vị trí chủ tịch tổng công ty của Kim Tuyết Mai, đuổi Kim Tuyết Mai và Cao Phong ra khỏi công ty, đồng thời vĩnh viễn không cho phép bước vào công ty nửa bước!"
Kim Ngọc Dung không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã lập tức khiến vô số người kinh ngạc đến ngây người.
Vậy mà cô ta lại nói muốn đuổi hai vợ chồng Kim Tuyết Mai ra khỏi công ty nhà họ Kim, đồng thời không bao giờ quay lại nữa?
Chuyện này có gì khác với trực tiếp trục xuất hai người ra khỏi gia tộc?
Kim Tuyết Mai cũng lập tức ngỡ ngàng, sao chuyện Kim Ngọc Dung làm mợ chủ ở nhà họ Cao Đà Nẵng lại liên quan đến mình rồi?
Cao Phong nghe đến đó thì ngồi xuống, thong thả tự đắc nhìn Kim Ngọc Dung đang biểu diễn.
“Kim Ngọc Dung, cô có ý gì thế?" Kiều Thu Vân bỗng nhiên quát lên.
“Thu Vân à, cô nói chuyện chú ý một chút đi, Ngọc Dung sắp phải đến nhà họ Cao Đà Nẵng rồi, cô đừng làm nó sợ” Mẹ của Kim Ngọc Dung lúc này không kiên nhẫn nói.
“Đúng vậy đúng vậy, về sau nhà họ Kim chúng ta còn phải nhờ Ngọc Dung giúp đỡ đấy, Thu Vân cô ít nói hai câu đi."
"Xem Ngọc Dung nói trước đi!” Bên cạnh có vài người nhà họ Kim cũng nói giúp cho mẹ của Kim Ngọc Dung.
Kiều Thu Vân cắn răng, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
"Ngọc Dung, chuyện này...Sao lại nói thế?” Bà cụ Kim cũng khẽ nhíu mày, nhưng giọng vẫn ôn hòa nói với Kim Ngọc Dung.
Kim Ngọc Dung cười lạnh một tiếng, nói rằng: “Bà nội, ngày hôm trước lúc Cao Phong đánh cháu, bà cũng tận mắt nhìn thấy đấy! Cháu là mợ chủ tương lai của nhà họ Cao, há có thể để người nào cũng tùy tiện đánh được chứ?"
“Xem như cháu thấy phương diện tình cảm cũng là người một nhà, không phải tính toán với Cao Phong, nhưng nhà họ Cao tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định đâu! Đến lúc đó nếu như bọn họ biết chuyện này, nói không chừng sẽ trách tội lên nhà họ Kim đó.”
“Cho nên cháu đề nghị để cho hai người bọn họ tạm thời rời khỏi công ty rời khỏi gia tộc, cũng vì nghĩ cho toàn bộ nhà học Kim thôi."
Kim Ngọc Dung nói lời này ra, rất nhiều người nhà họ Kim đều gật đầu tán thành.
Loại gia tộc lớn như nhà họ Cao ở Đà Nẵng này, tất nhiên cực kỳ coi trọng mặt mũi rồi.
Kim Ngọc Dung là mợ chủ bọn họ đã định, bây giờ lại bị người khác đánh, đây chẳng phải là đang đánh vào mặt của nhà họ Cao Đà Nẵng sao?
Chuyện này nếu để cho nhà học Cao biết, sợ rằng tuyệt đối sẽ không yên ổn!
Đến lúc đó, nói không chừng dưới cơn nóng giận, toàn bộ nhà họ Kim sẽ liên lụy!
Dù sao, ai dám đánh vào mặt của nhà họ Cao Đà Nẵng chứ?
"Chuyện này, tôi đồng ý với Ngọc Dung!” Một người trung niên của chi thứ nhà họ Kim lúc này cũng giơ tay biểu quyết.
“Tôi đồng ý với Ngọc Dung!” Kim Hùng Sơn cũng giơ tay đồng ý.
“Cháu cũng đồng ý với chị họ Ngọc Dung, đuổi Cao Phong tùy tiện đánh người ra khỏi nhà họ Kim đi, miễn cho chúng ta phải liên lụy." Kim Hồng Vũ lớn tiếng hô lên.