*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở thành phố Đông Nam này có rất nhiều người không biết cái tên Cao Phong của tôi.
Tuy nhiên, không phải ai cũng không biết.
Chớ lo con đường phía trước không tri kỷ, có ai trên thế giới này không biết quân vương?
"Nếu anh không quen biết ai cả, vậy anh..."
“Nhưng tôi quen biết anh Cao!"
Đường Đình Thư còn chưa nói hết câu thì đột nhiên có người quở trách.
"Hả!"
Những người đang chờ xem trò hề của Cao Phong, tất cả bọn họ đều quay đầu về phía âm thanh đó phát ra.
Ai, ai đang nói chuyện?
Sau khi nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng là Phan Thanh Sơn, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Cao Phong nói anh không quen biết ai, nhưng Phan Thanh Sơn lại nói ông ta quen biết anh Cao? Cái tên anh Cao này là đang ám chỉ
Cao Phong sao?
Lúc này, không chỉ có Đường Đình Thư hơi ngẩn ra.
Ngay cả Đường Văn Lâm và những người trong gia đình họ Đường, bao gồm Đường Ngọc Diệp và hàng trăm khách mời có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Nhìn thấy hai cha con Phan Thanh Sơn vội vàng đi đến bên cạnh Cao Phong, sau đó đột nhiên cúi đầu và nói: "Thanh Sơn xin chào anh Cao!"
"Anh Cao, tiểu Huy xin chào anh Cao!" Phan Thanh Huy là cậu chủ của nhà họ Phan, tính tình của anh ta vô cùng kiêu ngạo nhưng lúc này cũng đã bỏ hết sự kiêu ngạo của bản thân, chào hỏi Cao Phong một cách kính trọng.
Cả hội trường như chết lặng không nói nên lời.
Chuyện này, lúc này người nhà họ Phan chính là người có địa vị cao nhất ở trong bữa tiệc!
Ngay cả khi đang ở trong trang viên của nhà họ Đường, thì tất cả mọi người cũng phải kính trọng Phan Thanh Sơn.
Có ai mà không nhìn thấy ông cụ Đường vẫn ngồi trên ghế để tiếp đón các vị khách, nhưng khi nhà họ Phan đến thì ông ta liền đứng dậy tiếp đón?
Nhưng lúc này, người có địa vị cao nhất đó lại cúi đầu trước Cao Phong, chào hỏi Cao Phong, và gọi anh một tiếng anh Cao?
Chuyện này không ai có thể đoán ra được rốt cuộc là chuyện gì.
Chỉ có Đường Ngọc Diệp đột nhiên nhớ ra, lúc đó trong buổi họp lớp, Phan Thanh Huy dường như đối xử rất khách sáo với Cao Phong.
Nhưng lúc đó biểu hiện của Phan Thanh Huy không quá rõ ràng, thái độ của anh ta cũng rất thản nhiên.
Cho nên, Đường Ngọc Diệp có một vài suy đoán, nhưng cô ta vẫn chưa thể xác định.
Mà bây giờ, nhìn biểu hiện này của Phan Thanh Huy thì cuối cùng suy đoán của Đường Ngọc Diệp cũng đã được khẳng định.
Lúc trước Phan Thanh Huy còn mời Cao Phong ngồi ở ghế đầu tiên, đâu phải là tùy tiện, rõ ràng là không dám ngồi ghế đầu tiên!
Nhưng hôm nay, không chỉ có một mình Phan Thanh Huy, mà ngay cả bố của anh ta là Phan Thanh Sơn cũng phải lịch sự lễ phép với Cao Phong, vậy thì thân phận của Cao Phong e rằng phải rất khủng bố?
Trên mặt bà cụ Đường, Phùng Xảo Vân, Mai Đình Lan và đám người Đường Đình Thư đều xuất hiện rất nhiều biểu cảm vô cùng đặc sắc.
"Chuyện này..", ông cụ Đường Văn Lân cũng không biết nên nói sao, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Các người cũng đến sao?" Cao Phong thản nhiên hỏi.
"Đúng vậy, không ngờ lại gặp được anh Cao!”
“Nếu biết trước anh ở đây thì Thanh Sơn tuyệt đối sẽ là người đến đầu tiên!", Phan Thanh Sơn hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn của những người xung quanh, ông ta vẫn tỏ ra thái độ kính trọng với Cao Phong.
Sắc mặt của Cao Phong vẫn bình thản như cũ, anh chỉ hơi phất tay mà không nói gì.
Rất nhiều người đã bị sốc bởi thái độ này của Phan Thanh Sơn khi nói chuyện với Cao Phong.
Vừa rồi bọn họ còn đang chế nhạo Cao Phong bởi vì anh không quen biết ai.
Nhưng lúc này, bọn họ đâu còn dám nói một từ chế nhạo nào nữa?
Cao Phong thật sự không quen biết bọn họ, nhưng Cao Phong quen biết một người Phan Thanh Sơn thôi cũng đã quá đủ rồi.
Chỉ quen biết một mình Phan Thanh Sơn cũng đã đủ lấn áp tất cả hàng trăm người có mặt ở đây rồi!
Dù sao thì quen biết một hoàng đế đương thời, và một trăm vị đại thần, chuyện này hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Tuy rằng tập đoàn Phan Thị ở thành phố Đông Nam không phải là hoàng đế đương thời, nhưng tập đoàn đó chính là người dẫn đầu.
“Chuyện này, chủ tịch Phan, ông và anh Cao đây là bạn bè sao?", Đường Văn Lâm không kìm nén được sự tò mò và lên tiếng hỏi.
"Bạn bè? Không phải vậy”, Phan Thanh Sơn vừa nghe thấy xong thì hơi sửng sốt, vội vàng trả lời.
"Không phải bạn bè?", Đường Văn Lâm hơi sững sờ.
"Phan Thanh Sơn tôi thì sao có tư cách làm bạn với anh Cao, tôi là cấp dưới của anh Cao!", nét mặt Phan Thanh Sơn rất nghiêm túc, giọng nói của ông ta cũng rất chân thật.
"Hít!"
Phan Thanh Sơn vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây đều há hốc mồm.
Một tập đoàn lớn như tập đoàn Phan Thị, dù là về nguồn lực tài chính hay là mối quan hệ thì cũng đều là một thế lực hùng hậu.
Nhưng bây giờ người đứng đầu tập đoàn Phan Thị khi đối diện với người thanh niên Cao Phong này, bản thân ông ta tự nhận mình không có tư cách làm bạn với Cao Phong, mà chỉ là một cấp dưới nho nhỏ của Cao Phong.
Chuyện này...còn kinh ngạc hơn nhiều so với chuyện Phan Thanh Sơn cúi chào Cao Phong!
Trong lòng mọi người chấn động, hết đợt này đến đợt khác, như thể sóng liên tục đập vào bờ biển.
Nhưng những lời tiếp theo của Phan Thanh Sơn càng khiến trái tim của mọi người trong nhà họ Đường lạnh lẽo.
"Tôi vốn tưởng rằng anh Cao có quan hệ tốt với nhà họ Đường, tương lai nhà họ Phan của tôi cũng có thể kéo mối quan hệ của chúng ta lại gần một chút, thậm chí còn có khả năng hợp tác”.
"Nhưng mà vừa rồi tôi có nghe thấy người nhà họ Đường có thái độ không phải với anh Cao!" Phan Thanh Sơn chắp hay tay sau lưng, bình tĩnh nói.
Ông ta tôn trọng Cao Phong là sự thật, nhưng ngoài Cao Phong ra, thì Phan Thanh Sơn còn cần phải cho ai khác thể diện sao?
Nói đến những người có mặt hôm nay, ngoại trừ Cao Phong, Phan Thanh Sơn cũng tôn trọng Đường Văn Lâm một chút, còn những người khác sao có thể lọt được vào mắt ông ta được?
“Chuyện này, chuyện này..", lúc này Đường Hoành Du và Mai Đình Lan đều bị sốc.
Nếu như lời nói của Đường Đình Thư khi nãy khiến cho nhà Đường mất đi người bạn họ Phan này, thì đó nhất định là tội nặng!
Đến lúc đó, món nợ này nhất định sẽ bị tính lên người bọn họ, Đường Văn Lâm cũng sẽ không gặp bọn họ nữa.
"Anh cao, Thanh Sơn biết anh là người khiêm tốn, không muốn phải giải thích với người khác".
"Nhưng trên đời luôn có một số tên hề ngang ngược, nếu anh mặc kệ anh,