Rể Quý Rể Hiền

Chương 359



Kim Hùng Sơn nghe nói như thế đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hiểu ra trong nháy mắt.

“Lại là Lâm Vạn Quân? Ông ta ta thật sự xem mình lợi hại rồi phải không, liên tiếp nhúng tay vào chuyện của công ty chúng ta!” Kim Hùng Sơn tức tối nói.

Trước đây cũng bởi vì một câu nói của Lâm Vạn Quân, mà ông ta bị bãi nhiệm chức vị chủ tịch, cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục.

Hiện tại Lâm Vạn Quân lại nhúng tay vào lần nữa, điều này thật sự là hơi quá đáng rồi.

“Nếu không, chúng ta có thể làm gì?” Bà cụ Kim than nhẹ một tiếng.

“Cùng lắm thì không hợp tác với bọn họ! Không phải chỉ là kiếm ít tiền thôi sao? Chúng ta không kiếm số tiền này là được rồi nhỉ?” Kim Hùng Sơn cắn răng.

“Con cho rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?!

“Ông ta gọi điện tới đây, căn bản không hề có ý thương lượng với chúng ta, mà chỉ là thông báo cho chúng ta!!

“Thậm chí cho đến khi cúp điện thoại, mẹ cũng chưa nói được một câu nào.” Bà cụ Kim đặt tách trà xuống, khẽ tựa vào lưng ghế.

“Thông báo cái gì?” Kim Hùng Sơn nghe vậy sửng sốt.

“Câu nói đầu tiên, sa thải Kim Ngọc Dung, không cho phép nó trở lại công ty mãi mãi.”

“Câu thứ hai, không cho phép bất kỳ kẻ nào trong xí nghiệp Kim Thiên được bắt nạt Kim Tuyết Mai.”

“Câu thứ ba, hoặc là nghe theo, hoặc là bị diệt vong.” Bà cụ Kim thuật lại những lời Lâm Vạn Quân nói, nhịn không được hơi run rẩy.

Lâm Vạn Quân nào có thương lượng, căn bản là đang ra lệnh! “Mẹ kiếp! Ông ta diệt thử xem!” Kim Hùng Sơn cực kỳ không kiên nhẫn, trong lòng đã khịt mũi coi thường Lâm Vạn Quân.

“Còn có câu thứ tư, ông ta có thể tiêu diệt nhà họ Lê và nhà họ Vũ ở Hà Nội trong một đêm, thì việc đánh nhà họ Kim tới phá sản là vô cùng đơn giản.”

Nghe bà cụ Kim nói những lời này, trên mặt Kim Hùng Sơn vốn là biểu cảm khinh thường, trong nháy mắt biến mất hoàn toàn.

“Vũ Hoàng Lê… Cò có Lê Việt Thành, đều do Lâm Vạn Quân làm?” Kim Hùng Sơn chấn động trong lòng.

“Ngoại trừ bất động sản Phong Mai, thành phố Hà Nội còn có ai có thế lực kinh khủng như thế?” Bà cụ Kim than nhẹ một tiếng.

“Nhưng Vũ Hoàng Lê, trước đó không phải vì chọc tới Cao Phong, cho nên mới…” Kim Hùng Sơn nhớ lại sự kiện kia.

“Cao Phong có thể có thể lực trong âm thầm, nhưng nó chắc chắn không có khả năng phá hủy tập đoàn Vũ Vương, chuyện này, chỉ là trùng hợp.”

Bà cụ Kim trầm tư một lát rồi nói một câu như vậy.

Bà ta thực sự không thể tin được, đồ bỏ đi Cao Phong này, có thể có thủ đoạn kinh khủng như thế.

“Nếu như có cha con ở đây, nếu như có cha con ở…” Kim Hùng Sơn cắn răng nói.

Kim Hùng Sơn cúi đầu vẻ mặt ân hận hổ thẹn, lại không cam lòng nói: “Con thật sự không hiểu vì sao Lâm Vạn Quân lại đối xử với Kim Tuyết Mai tốt như vậy, chẳng lẽ là vì Kim Tuyết Mai là người đại diện hợp tác?!

“Hiện tại mẹ cực kỳ nghi ngờ, Kim Tuyết Mai đã cấu kết với Lâm Vạn Quân! Hoặc là thông đồng với người tổng phụ trách của bất động sản Phong Mai!!

“Tuyết Mai tốt xấu gì cũng là cháu gái của con, sao con có thể nói nó như vậy?” Vẻ mặt bà cụ Kim có chút không vui.

“Nhưng…. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì công ty cũng bị Kim Tuyết Mai khống chế, bị tên khác họ là Cao Phong kia khống chế!” Kim Hùng Sơn cực kỳ không cam lòng nói.

Bà cụ Kim trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Hai ngày sau tổ chức đại hội cổ đông, mẹ cho con cơ hội cuối cùng thôi!!

Kim Hùng Sơn nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, bà cụ Kim có khuynh hướng nghiêng về phe của ông ta.

Ngoại ô thành phố Hà Nội.

Cao Phong một tay bung dù, Kim Tuyết Mai ôm cánh tay Cao Phong, khẽ tựa đầu vào vai Cao Phong.

Hạt mưa dày đặc rơi xuống, đập vào dù tạo ra tiếng kêu vang dội.

Ngọn đèn chiếu xuống, có thể nhìn thấy rõ hạt mưa rơi xuống sống tạo thành những bọt nước.

Người đẹp, cảnh đẹp, ý cảnh cũng đẹp.

“Cao Phong, hôm nay anh về nhà với em không? Vừa rồi em đã nói với mẹ, bà ấy liền vui vẻ đi mua thức ăn nấu cơm.” Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng hỏi.

Cao Phong dừng một chút rồi trả lời: “Được, về với em.” Kim Tuyết Mai nghe vậy mừng rỡ, sau đó ngẩng đầu, chăm chú nhìn Cao Phong hỏi: “Anh nói cho em biết, chuyện của Kim Ngọc Dung có liên quan tới anh không?!

“Là anh làm.” Lần này Cao Phong không hề che giấu.

“Thật sự là anh là? Sao anh làm được? Chú Tài sao lại nghe lời anh?” Tuy là trong lòng Kim Tuyết Mai đã có dự đoán, nhưng lúc này vẫn cảm thấy khó tin.

“Tuyết Mai, em đừng hỏi nhiều như vậy, một tháng sau, anh sẽ nói cho em biết tất cả.”

“Tới ngày sinh nhật em, anh sẽ tặng cả giang sơn thành phố Hà Nội này cho em làm quà.” Ánh mắt Cao Phong nhìn về %3D phía xa xa, lời nói ra cực kỳ chăm chú. . ngôn tình tổng tài

Kim Tuyết Mai sửng sốt ba giây, sau đó chậm rãi gật đầu.

Hiện tại Cao Phong không muốn nói, cô tôn trọng suy nghĩ của Cao Phong.

Kim Tuyết Mai còn nhớ rõ trước đây, Cao Phong hỏi cô, cô muốn gì.

Kim Tuyết Mai nói cô không muốn gì cả, chỉ muốn những người cười nhạo, khinh thường cả nhà cô mù mắt.

Cao Phong đồng ý.

Trong khoảng thời gian này, Cao Phong đang dần thực hiện lời hứa hẹn kia.

Kim Tuyết Mai ngay cả ba năm cũng đã chờ, sao lại không thể chờ thêm một tháng này?

Cô tin rằng người đàn ông của mình chắc chắn sẽ không để cho mình thất vọng.

Khi Cao Phong và Kim Tuyết Mai về đến nhà cả Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải đều đứng dậy đón tiếp.

Trên mặt của hai người có chút ngượng ngùng. Mà Cao Phong vẫn dùng thái độ như trước đối đãi với họ, khiến họ càng thêm xấu hổ.

“Mẹ, mua xong thức ăn rồi? Sao không nấu cơm đi?” Kim Tuyết Mai hơi có chút nghi ngờ hỏi.

“Mua thì mua rồi… Chỉ là, con cũng biết, tay nghề nấu ăn của mẹ…”

Lần này Kiều Thu Vân không kiêu ngạo mà có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Trước đây bà còn cảm thấy tài nghệ nấu ăn của mình rất khá, nhưng ngày hôm qua khi Cao Phong không ở nhà một ngày, bà nhận thức được hoàn toàn tài nấu nướng của mình so với Cao Phong kém cỏi tới cỡ nào”

“Không sao, để con làm!!

Cao Phong lắc đầu cười khẽ, sau đó vừa xắn tay áo, vừa đi về phía nhà bếp.

“Mẹ, con cảm thấy mẹ kêu Cao Phong về nhà để cho mình được nhàn nhã có phải không?” Kim Tuyết Mai bĩu môi một cái.

“Con nói bừa gì vậy, còn không mau đi giúp Cao Phong?” Kiều Thu Vân làm mà dữ trả lời.

“Yes sir!” Kim Tuyết Mai cười một tiếng vội vàng đuổi theo bước chân của Cao Phong.

Hơn ba năm qua, đây là lần đầu tiên trong ngôi nhà này được bao phủ bởi bầu không khí vui vẻ hòa thuận.

Cao Phong đi vào trong phòng bếp, động tác thành thạo chuẩn bị tất cả.

Tùy tiện nhìn đồ Kiều Thu Vân mua về, trong liền đã nghĩ xong nên phối hợp thế nào, nấu món gì.

“Tuyết Mai, em ra ngoài đi, nhà bếp nhiều mùi.” Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai tiến vào, khuyên một câu.

“Em không muốn, em muốn nấu cơm với anh.” Kim Tuyết Mai cố chấp lắc đầu, tự tay cầm một cái tạp dề, hai tay vòng qua hông Cao Phong, nhẹ nhàng cột vào cho Cao Phong.

Cao Phong cười lắc đầu, cũng không từ chối nữa.

“Mẹ, tụi con về rồi! Hôm nay con dẫn khách về nhà a!” Đúng lúc này ngoài phòng khách truyền tới tiếng la của Kim Tuyết Ngọc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv