Chương 3130
Để cứu lấy tình yêu của đời mình, dù lên núi đao xuống biển lửa thì anh vẫn sẵn sàng tiến lên, không lùi lại dù chỉ là nửa nữa.
Chiến đấu đến cùng chỉ để cứu cô ra.
Hồng nhan họa thủy cũng được, xúc động mất lý trí cũng thế…
Có cô gái nào lại không xúc động, rưng rưng nước mắt?
Kim Tuyết Mai không phải là một ngoại lệ, hơn nữa với cô mà nói thì đoạn tình cảm này cực kì đặc biệt.
Người đàn ông này từng là kẻ rác rưởi vô dụng trong mắt những người khác.
Chẳng làm nên được trò trống gì, ở rể nhà vợ và sống cuộc đời không bằng một con chó.
Vì một lời nói của Kim Tuyết Mai mà anh bắt đầu thay đổi, một đường chinh chiến không ngừng chỉ để có được cuộc sống bình yên hạnh phúc cho cô.
Anh từng nói rằng em muốn có thế giới này, anh sẽ lấy cả thế giới về cho em.
Em muốn mặt trời mặt trăng ngôi sao, anh sẽ lên lên hái xuống muôn vàn vì sao cho em.
Anh không theo đuổi những điều lãng mạn khi nói những lời này, anh chẳng những nói thế mà còn làm được.
Dùng cả đời của anh bảo vệ sự bình yên cho em.
Cầm kiếm chiến đấu, bảo vệ em nửa đời người.
Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, là người đàn ông của Kim Tuyết Mai.
Làm sao cô có thể không hạnh phúc cho được cơ chứ?
“Bảo bối, con xem kìa, con xem, đó chính là cha con đó!”
“Cha con vẫn luôn bảo vệ mẹ con chúng ta cực kì tốt, vô cùng tốt…”
“Thế nên cha con làm điều gì cũng phải trả giá rất nhiều sự cố gắng, chúng ta không hề biết và cũng không thể biết được.”
“Dù là tiếp nhận thị trấn Biển Đông hay là tấn công vào thành phố Đà Nẵng thì cũng không hề nói một chữ mệt, cũng không muốn để cho mẹ con ta biết được những chuyện máu tanh đó.”
“Thế nhưng hôm nay mẹ lại thấy được, mẹ thấy cha con đã trả giá biết bao nhiêu điều cho chúng ta.”
“Mẹ mong là bảo bối cũng có thể nhìn thấy, nhìn được dáng vẻ đỉnh thiên lập địa của cha con.”
“Đừng trách cha con quá máu me, trên đời này có một số thứ máu me con không cách nào tránh khỏi.”
“Muốn bảo vệ được tất cả những thứ bên cạnh mình thì đôi khi con phải cầm lấy thanh kiếm trong tay để giữ lấy những điều mình có!”
“Dù một ngày trên tay cha con có dính máu tươi, trên lưng là vô số tội lỗi thì đó cũng là những việc cha làm vì chúng ta.”
“Dù có một ngày cha con anh ấy giết người thành ác ma, trở nên xa lạ thì cha vẫn là cây cổ thụ lớn che gió che mua cho chúng ta…”
“Con đừng bao giờ ghét bỏ cha mình!” Đôi mắt Kim Tuyết Mai rưng rưng, trước mắt chỉ có cảnh tượng mơ hồ, trong lòng liên tục suy nghĩ miên man.
“Giết!”
Cao Phong lại tức tối gào lên thật to, thanh kiếm Quan Vân Trường chém ngang cả thiên hạ, đánh gục mất mấy người.
Chẳng có một người nào có thể ngăn cản được một chiêu của anh!
Một mình lao vào quân địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Hoành hành ngang dọc, giết chóc thành ma, chỉ vì trong lòng quá cố chấp.
Thế nhưng sự cố chấp đó anh sẽ mãi mãi không bao giờ hối hận.
Ông cụ nhà họ Đặng dẫn theo tát cả thành viên nhà họ Đặng đứng ở một nơi thật xa và trợn mắt há hốc miệng nhìn.
“Cao Phong này, rốt cuộc cậu ta có ma lực gì thế không biết?”
“Không ngờ tất cả mọi người lại sẵn sàng đối đầu với nhà họ Đặng của chúng ta vì Cao Phong!”
“Bọn họ thật sự không sợ ư? Bọn họ không lo lắng đến hậu quả ư??”
“Luật pháp không tha cho một ai! Tất cả những người này đều có thân phận không hề thấp, làm sao bên trên có thể kiềm chế tất cả bọn họ cùng một lúc được?”
“Vả lại trong đó còn có cả bốn gia tộc nhỏ và hai gia tộc lớn của thủ đô làm chỗ dựa cho Cao Phong thì tất nhiên là cậu ta không sợ rồi!” Ông cụ nhà họ Đặng tức giận đến mức cả người run run, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta cũng không thể ngờ được, không ngờ những người sau lưng Cao Phong lại trung thành và tận tụy với anh như thế.
Ông cụ nhà họ Đặng tự nhận là bản thân mình đã tính toán đâu ra đó hết rồi, tất cả đều nằm trong kế hoạch, ông ta đoán chắc chắn người của Cao Phong sẽ bị cả nhà họ Đặng bóp như bóp kiến.