Chương 3128
“Chiến đấu cho anh đến phút cuối cùng!”
“Chiến đấu cho anh đến phút cuối cùng!”
Mấy ngàn người của thị trấn Biển Đông nhanh chóng hăng máu như đánh tiết gà.
Máu nóng sôi trào, không gì cản được.
“Giết!”
“Giết!”
Mọi người đều chuẩn bị sẵn tinh thần để lao tới quyết chiến đến cùng.
Tất cả mọi người đều có một tín niệm trong lòng.
Đánh bại đám người này, san bằng nhà họ Đặng, cứu Kim Tuyết Mai ra.
Có người vì một tiếng anh Phong, người khác lại vì chữ cậu Cao Phong.
Có người vì bá chủ của bọn họ, có người vì thành viên của bọn họ…
Nói tóm lại thì tất cả đều vì hai chữ Cao Phong!
Cả chục ngàn người chung một lòng, chiến đấu đến phút cuối cùng.
Ban đầu chiến sĩ nhà họ Đặng vẫn còn khí thế ngất trời, thế nhưng quá trình chiến đấu diễn ra khiến bọn họ bắt đầu cảm thấy hoang mang…
Hoàng Phủ Đao Hàn danh bất hư truyền, thanh kiếm lập lòe ánh sáng lạnh tanh nhưng tốc độ tấn công lại cực nóng, góc độ cũng sắc bén không ngờ.
Khi thanh kiếm vung lên, ánh sáng chói lóa, có thể chém được hai chiến sĩ nhà họ Đặng trong nháy mắt.
Hướng Hạo Nam và Chương Võ Trạch, cũng là không cam lòng yếu thế, một người chiến với sáu người, không hề lùi bước và hơn nữa tiếng hét cũng không thua gì ai.
Mỗi một chiến sĩ của thị trấn Biển Đông đều chìm trong ý chí chiến đấu ngập trời, một người có thể đối đầu được với hai hay ba người, chẳng có tí áp lúc nào.
Bọn họ nghẹn lâu như thế, cuối cùng cũng được giải phóng rồi.
Nhớ trước kia khi Cao Phong đi tới nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng đã dùng vũ khí nóng để chiến đấu nên bọn họ không thể giúp được được bất kì việc gì.
Cho đến hôm nay thì bọn họ vẫn chưa có cơ hội để ra tay.
Bởi vì Cao Phong là người có thể đấu tay đôi hoặc dùng luôn vũ khí nóng.
Bây giờ cuối cùng cũng đến thời điểm việc họ am hiểu nhất tới, thời tới thì làm sao mà không xúc động cho được?
Nghẹn lâu như thế, cuối cùng cũng có cơ hội cống hiến cho ba chủ trong lòng họ, chẳng một người nào do dự cả.
“Rầm! Bốp bốp!”
“Phanh! Phù phù!”
“Chơi chúng nó! Mẹ!”
“Kiếm trong tay, theo tôi lên! Giết!”
Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Mấy chục ngàn người lao vào ẩu đả đánh nhau, tiếng giết vang vọng cả chân trời làm rung động lòng người.
“Anh Phong, cầm lấy này!” Lê Tiểu Quyền đột nhiên cất bước vọt lại đây và hét lên với Cao Phong.
Trên vai Lê Tiểu Quyền là một kiếm dài hai mét, tạo hình giống hệt thanh kiếm Thanh Long Yển Nguyệt của Quan Vân Trường.
Cao Phong chợt giật mình, lần trước ở thủ đô Lê Tiểu Quyền từng lấy thanh kiếm này ra.
Không ngờ hôm nay anh ta cũng mang tới.
“Ném sang đây!” Khí thế hào hùng bỗng nhiên sinh ra trong lòng Cao Phong, anh cắn răng nói.
Vừa nói nói vừa ném thanh kiếm đã sứt mẻ trong tay đi.
“Anh Phong, nhận này!” Lê Tiểu Quyền bèn ném thanh kiếm đó tới.
“Bộp!”
Thanh kiếm Quan vào tay, cánh tay Cao Phong lại trầm xuống.
Cái nặng này đúng là không phải nặng bình thường.
“Xoẹt!” Sau đó, Cao Phong cảm thấy dường như vết thương trên người lại bị xé rách ra một ít.
Thậm chí anh có thể cảm nhận được máu tươi đang chảy ra ào ạt từ miệng vết thương.
Thế nhưng Cao Phong chỉ cắn chặt răng, cố nén đau đớn và vung thanh kiếm lên chém ngang.
“Soạt soạt!”