Rể Quý Rể Hiền

Chương 3109





Chương 3111

“Mọi người có biết không, cậu Phong thật sự rất khó khăn…”

“Cậu ấy… Dường như có một lời nguyền rủa nào đó cứ bám chặt vào người cậu ấy, rủa cậu ấy không thể thoải mái sống hết kiếp đời này.”

“Rõ ràng cậu ấy chỉ muốn bình yên sống hết cả đời thôi mà, mấy người có biết không?” Nghe Lâm Vạn Quân thì thào tự nói, mấy nhân vật lớn của thành phố Đà Nẵng đứng sau lưng tròn mắt nhìn nhau, vẻ mặt hết sức khó hiểu.

Những lời Lâm Vạn Quân nói thật sự quá mức sâu xa và bí ẩn.

Bí ẩn đến mức bọn họ nghe nhưng chẳng hiểu mô tê gì.

“Đến khi nào cậu ấy mới có thể phá vỡ được xiềng xích đó đây… Khi nào thì cậu ấy mới có thể phá nát sợi dây trói như ngục tù bị nguyền rủa ấy?”

Lâm Vạn Quân chậm rãi xoay người đi về phương xa.

“Muốn nhưng không thể có được, có rồi lại mất, lặp đi lặp lại…”

“Cả đời đau khổ, lênh đênh trên nước như lục bình không có chỗ bám rễ, chẳng biết đến khi nào mới tìm thấy điểm dừng chân…”

“Chinh chiến sa trường chẳng có ai làm bạn, chém giết chinh chiến mặc người phán, con đường của một đế vương có biết bao nhiêu gian nan…”

“Ngày xưa mợ Tuyết Mai đã không làm cho tôi thất vọng, hoàn thành được lời giao ước với tôi. Thế nhưng ông chủ ơi, tôi sợ tôi không thể hoàn thành được lời hứa với ông rồi…”

Dường như tinh thần của Lâm Vạn Quân lúc nãy không được bình thường là mấy, như người trên cõi mây lững thững đi về nơi xa, miệng cứ thì thào nói mãi.

Những lời ông tôi nói cũng cực kì lộn xộn, phức tạp và khó hiểu.

Một vài người của nhà họ Cao nhìn thấy bóng lưng của Lâm vạn Quân, chẳng hiểu sao lòng lại thấy chua xót.

Không biết từ khi nào mà bóng lưng Lâm Vạn Quân đã bắt đầu còng xuống.

Nhớ năm đó, Lâm Vạn Quân đi theo ông cụ nhà họ Cao chính chiến khắp các miền nam bắc, thời điểm đó oai phong lẫm liệt đến mức nào?”

Đó là sự hiên ngang oai hùng biết bao?

Thế mà nay, người anh hùng ấy đã trở nên già cỗi, anh hùng cũng đến lúc trở nên yếu mềm… Khiến con người tôi không thể nhịn được sự bi thương từ trong đáy lòng.

Rất nhiều người làm từng theo nhà họ Cao nhiều năm đều tức cảnh sinh tình, kiềm lòng không đậu nhớ tới ông cụ nhà họ Cao.

Bọn họ đều rơi lệ lã chã.

Lâm Vạn Quân đã đến tuổi xế chiều rồi, ông tôi có thể bảo vệ nhà họ Cao thêm được bao lâu đâu?

“Trở về đi! Mọi người về hết đi!”

Lâm Vạn Quân cô đơn đi về nơi phương xa, cũng không hề quay đầu lại mà chỉ xua tay với bọn họ.

Mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ chỉ liếc nhìn nhau rồi gật đầu, tự động tản đi.

Cùng lúc đó.

Ở thủ đô, trước cửa nhà họ Đặng.

Nhà họ Đặng nằm ở con phố phía tây thủ đô, là một nơi hẻo lánh.

Nếu như so sánh với nhà họ Phạm nằm ở nơi phố xá sầm uất thì gia tộc này như những người lánh đời, mặc kệ thế sự bên ngoài.

Vị trí của nhà họ Diệp nằm ở chốn phồn hoa, bọn họ lại càng không thể so sánh.

Thế nhưng nhà ở vùng ngoại ô thành phô cũng có cái tốt của nó.

Phong cảnh rất đẹp và không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.

Quan trọng hơn là nơi này hết sức yên tĩnh, thích hợp cho những người muốn tu thân dưỡng tính, kéo dài tuổi thọ.

Tất nhiên diện tích của nó cũng hết sức to lớn, thậm chí còn lớn hơn nhà họ Diệp rất nhiều.

Nhà họ Diệp và nhà họ Phạm chỉ có thể gọi là nhà.

Còn nơi cư ngụ của nhà họ Đặng ở thủ đô này có thể được gọi là một khuôn viên lớn.

Tường dựng lên thật cao, diện tích rộng nhìn mỏi cả mắt, trong đó là cả một khu vườn xinh đẹp, nhà cửa sang trọng.

Bấy giờ, trong khuôn viên nhà họ Đặng, nơi phòng khách lớn trong căn biệt thự đang có mười mấy người tập trung thảo luận vấn đề gì đó cực kì nghiêm túc.

Tất nhiên chủ để bọn họ đang bàn tới chỉ xoay quanh việc hôm nay thủ đô đã xảy ra những chuyện gì.

Cái tên Cao Phong liên tục xuất hiện từ miệng họ.

Người ngồi trên cùng là một ông cụ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv