Chương 2928
Không ai trả lời, sắc mặt đều đỏ lên.
“Chúng tôi ở trên tầng bày tiệc rượu mời mọi người tới, mọi người lại không muốn.”
“Nhất định phải để ông đây dẫn người tới mời mấy người tới đây. Rồi sau đó lại ngốc nghếch cùng nhau quỳ ở chỗ này.”
“Tôi hỏi mấy người, có thoải mái không? Sàn nhà có lạnh không? Có cứng không?”
Trên mặt Long Tuấn Hạo tràn đầy vẻ trêu chọc, cầm một phần danh sách lên, nói.
Hơn hai trăm người mặt đỏ tai hồng, một chữ cũng không nói nên lời.
“Tuấn Hạo, được rồi, mọi người đều đến cả rồi chứ?” Liễu Tông Trạch nhíu mày đi lên.
“Từ trên xuống dưới, từ thế lực ngầm đến những gia thế lớn, tổng cộng có hai trăm hai mươi bảy người, toàn bộ đều ở đây.” Long Tuấn Hạo gật đầu.
“Được, tôi đi thông báo cho anh Phong.” Liễu Tông Trạch gật đầu cất bước đi vào cao ốc Minh Châu.
Hơn hai trăm người phía dưới trong lòng đều chấn động, người của nhà họ Cao muốn xuất hiện sao?
Rốt cuộc đó là ai?
“Quỳ thẳng lên cho tôi, không cần ngẩng đầu lên.”
Long Tuấn Hạo mắng một tiếng, xoay người đi sang một bên.
Dứt lời, hai trăm hai mươi bảy người từ già tới trẻ, từ gái sang trai, tất cả đều quỳ thẳng người, không dám nói gì thêm.
Mà bốn mươi triệu chiến sĩ Phong Hạo xung quanh tầng, cũng đứng nghiêm, cầm súng đứng ngạo nghễ.
Chào mừng sự xuất hiện của anh ta.
Nơi xa, mặt biển lăn tăn sóng, càng tới gần sóng càng cuồn cuộn xô tới.
Sóng biển đập vào bờ, tạo ra âm thanh ì oạp của nước.
Gió biển thổi đến từng đợt, làm quần áo của đám người chuyển động theo nó.
Giờ phút này, những người ở đây đều cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng
Họ nín thở, tập trung, trên mặt là vẻ kính sợ.
Giống như đang nghênh đón đế vương đi tới.
“Tạch!”
“Tạch!”
Đám người nhìn theo hướng cầu thang của cao ốc Minh Châu, đèn cảm ứng âm thanh ở từng tầng từng tầng một đang sáng lên.
Từ tầng bảy dần dần đi xuống
Tầng sáu sáng đèn, tới tầng năm, tới tầng hai…
Người kia hình như cố ý đi xuống từng lầu một, qua mỗi một tầng, đèn âm thanh sáng lên theo người đó.
Hơn hai trăm người quỳ bên dưới, tim đập càng lúc càng nhanh, da đầu càng thêm tê dại.
Làm sao số mệnh bọn họ đều được quyết định bởi người nắm trong tay điều khiển đèn cảm ứng âm thanh.
Cho tới lầu một, một thanh niên mặc quần áo thoải mái, vẻ mặt lạnh lùng, hai tay chắp phía sau, chậm rãi đi tới.
Ánh đèn trong đại sảnh lầu một dường như quá chói mắt, khiến bọn họ không thể nhìn thấy rõ gương mặt của người đó.
Mai Quỳnh Như ngẩng gương mặt nhỏ của mình lên, mắt mở to, cố gắng nhìn rõ người đang đi tới.
Nhưng, cuối cùng cô ta cũng không thấy rõ lắm.
Cô ta chỉ có thể cảm giác được bước đi của người đó rất vững vàng, khí chất vô cùng cường đại.
Nhắm mắt theo đuôi, mỗi một bước của người đó đều đã được tính toán tinh vi.
Người đó bước chậm rãi từng bước một ra khỏi sảnh, ánh đèn nhỏ chiếu một chút vào người anh.
Trang phục bình thường đơn giản được anh mặc vào hệt như một áo giáp chiến đấu vậy.
Áo giáp chiến đấu ngắn tay mỏng giống như là bộ giáp bọc chiến đấu.
Uy phong, bất phàm, làm lòng người rung động.
“Hít!”
Tới khi khoảng cách hai bên gần hơn chút, hơn hai trăm người đang quỳ đồng loạt hít một hơi lạnh.
Là người của nhà họ Cao!
Nhưng không phải Cao Anh Hạo!
Mà là người hơn ba năm trước bị nhà họ Cao xem như phế vật mà đuổi đi – Cao Kình Thiên!