Chương 2830
Ngoài ra còn có mười tàu chở khách cỡ lớn và một nghìn chiếc xuồng máy.
Diệp Thiên Long đã cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của Cao Phong, thậm chí còn nhiều hơn những gì anh yêu cầu.
“Trời, chất quá, lần này còn chất hơn lần trước chúng ta đến!”
Hai mắt Long Tuấn Hạo sáng lên, anh ta bị những thứ trong quân đội này mê hoặc.
“Thật tuyệt vời!” Liễu Tông Trạch cũng liên tục gật đầu.
“Anh Phong, lần này chúng ta đánh như thế nào?”
“Tôi tấn công từ phía nam hay phía bắc?” Long Tuấn Hạo xoa xoa lòng bàn tay.
“Lần này không tách ra, tất cả đều tập trung một chỗ.”
“Bắt đầu tấn công từ hòn đảo phía Đông nhà họ Cao, sau đó tiến thẳng đến đảo nhà họ Cao, đánh nhanh thắng nhanh!”
Đáy mắt Cao Phong lóe lên một tia sắc lạnh, cười lạnh nói.
Năm mươi nghìn binh sĩ cùng tấn công một nơi, như một mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào đảo trung Tâm.
Anh muốn xem xem, Cao Anh Hạo dùng cách gì để chống lại.
“Không tách ra?” Long Tuấn Hạo và những người khác sửng sốt khi nghe những lời này.
“Không tách ra, tập trung đánh vào một điểm!” Cao Phong gật đầu.
Long Tuấn Hạo và những người khác không thể hiểu, lần trước, Cao Phong đã bao vây tứ phía.
Tấn công bốn hòn đảo lớn Đông, Tây, Nam, Bắc cùng lúc, cuối cùng tập hợp lại rồi mới tấn công đảo nhà họ Cao.
Lần này, Cao Phong trực tiếp đánh vào một điểm, không biết có bị bên ngoài bao vây hay không?
“Sợ cái gì? Đứng trước lực lượng hùng hậu, bất kì âm mưu nào cũng đều vô dụng.”
“Mà lần này, năm mươi nghìn người của chúng ta cùng hợp lại một chỗ, chính là lực lượng hùng hậu đó.”
“Chúng ta đánh thẳng đến đảo nhà họ Cao, ba đảo còn lại không cử tiếp viện thì thôi, nếu dám tiếp viện, đến lúc đó một mẻ bắt gọn.”
Cao Phong nhìn hòn đảo phía Đông nhà họ Cao ở xa xa, phát súng đầu tiên hãy bắn từ đó đi.
“Vâng!” Long Tuấn Hạo gật đầu.
“Tất cả lên tàu! Tập hợp thành đội hình chiến đấu, chuẩn bị xuất phát!”
Cao Phong lấy ra máy bộ đàm, nói xong liền chuẩn bị lên tàu.
“Anh Phong, chờ đã, đến đây em có cái này hay lắm.”
Long Tuấn Hạo kéo Cao Phong đi về phía xa, Liễu Tông Trạch cũng đi theo sau. Hàng chục nghìn binh sĩ không nói không rằng, lập tức lên tàu, khởi động tàu.
“Cái gì?” Cao Phong khẽ nhíu mày.
Long Tuấn Hạo cười nói: “Siêu hỏa lực của chúng ta!”
Hai người Liễu Tông Trạch kéo Cao Phong vào một góc, vừa rẽ vào góc, lọt vào tầm mắt là hai chiếc trực thăng.
Lớp vỏ trông cực kỳ mới, phong cách độc đáo, uy lực gấp mấy lần máy bay trực thăng của nhà họ Cao.
“Cũng được đấy!”
Hai mắt Cao Phong sáng lên, anh bước lên phía trước sờ vào trực thăng.
“Tất nhiên rồi! Đây chính là cục cưng của Tông Trạch.”
“Có một chiếc máy bay chiến đấu đã thôi sử dụng ở Tam Giác Vàng. Em vẫn muốn mang nó đến.” Long Tuấn Hạo hào hứng nói.
“Anh Phong, anh Hạo, anh Trạch!”
Binh sĩ Phong Hạo phụ trách lái chiếc trực thăng, nhanh chóng chạy đến chào hỏi.
Cao Phong cũng không khách sáo, lập tức leo lên.
Lần này, anh phải ở trên cao đích thân giám sát trận chiến.
“Anh Phong, chúng em ở bên dưới tấn công, anh ở bên trên giám sát trận chiến, liên lạc qua bộ đàm.”Long Tuấn Hạo hét lên, rồi cùng Liễu Tông Trạch quay trở lại tàu.
Ba mươi con tàu, cộng với mười tàu chở khách xếp thành hàng, hàng chục nghìn người đã lên tàu.
Về phần Long Tuấn Hạo và những người khác, họ sẽ lái những chiếc xuồng máy có kính chống đạn.
Liễu Tông Trạch, Khúc Đại Minh, Cao Kim Thành, Cao Quang Minh và Lý Anh Quân cũng dẫn dắt một đội gồm một nghìn chiếc xuồng máy chạy phía trước.
“Vù vù vù vù!”