Chương 2824
Cho dù Cao Phong có thân thế ra sao thì ở trong lòng cô, Cao Phong vẫn mãi mãi là người đàn ông của cô, là người mà cô yêu.
Không ai muốn người yêu của mình gặp phải nguy hiểm.
“Không sao, lần này anh tiến đến phía nam thành phố Đà Nẵng anh đã nắm chắc một trăm phần trăm, em yên tâm đi.”
Cao Phong nhìn thấy Kim Tuyết Mai có chút không vui, đành nhanh chóng vỗ về cô.
“Vâng.” Kim Tuyết Mai ngoan ngoãn gật đầu.
“Em và con đợi anh ở nhà, đợi anh trở về đón mẹ con em đến thành phố Đà Nẵng nhé?”
Cao Phong cười đáp: “Đương nhiên là được!”
“Về chuyện của dì Vân.” Nói đến Kiều Thu Vân, Cao Phong nhất thời dừng lại.
“Ông xã à, em nghĩ hay là để mẹ ở đây vài hôm.” Kim Tuyết Mai dè dặt hỏi.
Cao Phong cười cuốn sợi tóc của Kim Tuyết Mai lên, nói: “Em là bà chủ của ngôi nhà này, em nói gì thì chính là vậy.”
“Vâng.” Kim Tuyết Mai cảm thấy vui vẻ không thôi, sau đó lại ôm chặt lấy Cao Phong.
…
Khoảng thời gian hạnh phúc thường trôi qua rất nhanh.
Một ngày này cũng trôi qua trong bầu không khí ấm áp.
Sáu giờ tối, rất nhiều nhân viên, tất cả đều mặc đồng phục đồng loạt đi xuống chân núi Bồng Thiên.
Nơi đây mới là điểm khởi đầu.
Từ trên núi Bồng Thiên nhìn xuống, có thể thấy vô số xe cộ đậu thành hàng dài, tất cả đều đi thành cặp và chậm rãi rời đi.
Xe này nối tiếp xe kia, xếp thành một hàng dài vô tận.
Sợ rằng phải có đến vài nghìn chiếc xe.
Năm mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo, cộng với hàng ngàn thanh niên từ thành phố Hà Nội, tất cả đều tập trung tại nơi đây.
Lần này, những chiếc xe chủ yếu là xe Kia morning với khoang xe rộng rãi.
Dù sao thì loại xe này cũng chở được nhiều người hơn.
Xe nào cũng xăng đầy bình,và chở kín người.
Cao Phong và những người khác đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, quan sát lượng lớn người lên núi.
Đèn xe lần lượt sáng lên, hết xe này đến xe khác, giống như đàn đom đóm trong đêm đen chậm rãi tụ lại với nhau.
Càng giống như một dòng chảy vô tận cùng chảy về một hướng, cuối cùng sẽ chảy ra biển lớn.
May thay, núi Bồng Thiên là một nơi hẻo lánh, cách xa nội thành Hà Nội.
Bằng không, với nhiều người và nhiều xe như vậy sợ rằng sẽ không đủ chỗ đậu.
Nhưng ngay cả như vậy, đoàn xe dài đằng đẵng nhìn không thấy điểm cuối này e rằng có thể bao vây nửa thành phố Hà Nội.
“Xì!”
Dù biết rằng lực lượng của Cao Phong rất hùng hậu nhưng Kim Ngọc Hải va những người khác vẫn không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này.
Hàng chục nghìn người!
Hàng vạn binh sĩ được trang bị vũ trang dày đặc, trên khắp nước Việt Nam này ai lại có lực lượng tư nhân hùng hậu đến vậy?
Dù sao đây cũng là lực lượng tư nhân!
Ngoài Cao Phong ra, e rằng không ai có thể làm được.
Tuy nhiên, Kim Ngọc Hải và những người khác lại cảm thấy đây là điều bình thường.
Những người khác có thể không biết Cao Phong đã trải qua bao nhiêu gian nan vất vả, nhưng bọn họ đều biết rõ.
Họ đã tận mắt chứng kiến quá khứ đầy thăng trầm và gian khổ của anh.
Chịu được những gì người bình thường không chịu được, làm được những gì người bình thường không làm được.
Hôm nay Cao Phong có được thực lực mạnh mẽ như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
“Anh sẽ cử người bảo vệ chặt chẽ khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, khi nào trở về anh sẽ đón em đến thành phố Đà Nẵng.”
Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng xuống núi.