Rể Quý Rể Hiền

Chương 2752





Chương 2752

Tuy cửa sổ trong biệt thự này cách âm không tệ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe ra được.

“Tiếng gì ấy nhỉ?” Liễu Tông trạch có chút sửng sốt, sau đó bỏ bát cháo xuống, nhíu mày nhìn về phía cửa sổ.

“Không biết nữa, có thể là thuộc hạ phía bên ngoài đang đùa giỡn?” Cao Mỹ Lệ nhỏ giọng nói.

“Hẳn là không phải.” Liễu Tông Trạch dừng một chút, muốn đi tới bên cửa sổ xem thử.

“Cốc cốc cốc!” Ngay lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng người gõ cửa.

“Chờ anh một chút, anh đi xem xem.” Liễu Tông Trạch nói một câu rồi đi tới mở cửa phòng ra.

“Anh Trạch, xảy ra chuyện rồi!” Một thanh niên đứng ở ngoài cửa, mới câu đầu tiên đã khiến trái tim Liễu Tông Trạch đập thình thịch.

“Có chuyện gì vậy? Cậu là ai? Sao lại ở nơi này?” Liễu Tông Trạch nhíu mày.

“Anh Trạch, tôi không phải là người của bên Khối tập đoàn Phong Hạo, mà là người trong thành phố Hà Nội, có quan hệ khá gần với tập đoàn Bắc Liễu.”

“Sau khi chuyện đó xảy ra, chúng tôi tới là để giúp đỡ cho anh một phần nào đó.” Thanh niên vội vàng giải thích.

Liễu Tông Trạch sững người trong giây lát, từng có một sĩ quan phụ tá nói với anh ta chuyện này. Vốn dĩ lúc đấy anh ta cũng không nghĩ nhiều, không ngờ lại có người đến đây giúp đỡ thật.

Liễu Tông Trạch nhẹ gật đầu, nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh Long đến đây rồi, nói muốn anh xuống dưới, còn nói phải mang theo Cao Mỹ Lệ xuống cùng.” Thanh niên kia nghiêm túc trả lời.

“Cậu ta có ý gì đây? Muốn tôi mang theo Cao Mỹ Lệ làm gì?” Liễu Tông Trạch quay người nhìn Cao Mỹ Lệ một cái, lúc này một mình Cao Mỹ Lệ yên lặng ngồi ăn cháo, dường như không có chút gì quan tâm chuyện bên này.

“Anh Long nói… anh ta nói… muốn anh giao Cao Mỹ Lệ ra, anh ta muốn mang người đi.” Thanh niên kia ngập ngừng nói.

“Con mẹ nó! Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Tôi cho cậu thêm mười lá gan!” Liễu Tông Trạch hừ lạnh một tiếng, sau đó bước đến bên cửa sổ.

“Anh Trạch, anh ta còn nói, nếu anh không giao người ra, anh ta sẽ đem người đến san bằng nơi này.”

“Ý tứ chính là, muốn đem người đến đây tấn công chúng ta.” Thanh niên kia đi theo sau lưng Tông Trạch nói thêm câu nữa.

“Cậu ta dám!” Liễu Tông Trạch đẩy cửa ban công ra, đứng ngoài ban công.

Trên con đường cách đó vài trăm mét, Long Tuấn Hạo vẫn đang đứng la to, xem ra mấy người bên cạnh cũng không dám đứng ra ngăn cậu ta.

“Con mẹ nó, rốt cuộc cậu cũng bò ra rồi đấy à?” Nhìn thấy Liễu Tông Trạch xuất hiện, Long Tuấn Hạo lại rống lớn thêm một tiếng.

“Con mẹ nó, cậu lập tức cút xéo cho ông!”

“Long Tuấn Hạo, nói cho cậu biết, chuyện giữa tôi và Cao Phong, tốt nhất cậu đừng có xen vào!”

“Chọc giận tôi, dù là cậu tôi cũng đánh!” Liễu Tông Trạch cũng bị lửa giận thiêu

đốt, hét lên với Long Tuấn Hạo.

Thuộc hạ đã nói cho anh ta biết, hôm nay Long Tuấn Hạo đến, mục đích là để mang Cao Mỹ Lệ đi, Liễu Tông Trạch làm sao không tức giận cho được? Hơn nữa Long Tuấn Hạo còn nói cái gì mà nếu không giao người ra thì sẽ dẫn người đến tiến đánh nơi này, càng làm cho Liễu Tông Trạch tức điên hơn.

“Cậu bị điên hả?”

“Trước tiên cậu xuống đây, xuống rồi tôi sẽ nói cho cậu biết.” Long Tuấn Hạo miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng nói với Liễu Tông Trạch.

“Ông đây không xuống đấy! Ai biết cậu đang mưu đồ cái quỷ gì chứ! Dừng mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đấy đi.”

“Có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng động đến một sợi tóc của Cao Mỹ Lệ, có gan thì cậu lên đây!” Liễu Tông Trạch nhoài người ra phía ngoài ban công, hừ lạnh với Long Tuấn Hạo nói.

“Cậu!” Long Tuấn Hạo giơ tay lên chỉ về phía Liễu Tông Trạch, sau đó chầm chậm gằn lên: “Con mẹ nó, sao cậu không nhận điện thoại hả? Còn chặn zalo của ông đây nữa?”

“Ông đây không muốn nhận điện thoại của cậu đấy, làm sao nào? Mấy người cứ làm đi, làm cùng với Cao Phong đi!”

“Liễu Tông Trạch tôi ở ngay đây, nếu các người có ai không phục thì có thể phái người tới đánh tôi!” Liễu Tông Trạch cười lạnh một tiếng, chuẩn bị xoay người vào nhà.

Long Tuấn Hạo nháy mắt gấp gáp đẩy ra hai tên thanh niên đang chắn trước mặt, chạy đến bên rào chắn bằng sắt giận dữ hét: “Mẹ kiếp, nếu hôm nay cậu không xuống đây, ông đây sẽ dẫn người tới đánh thật đấy, đừng có mà ép tôi!”

Liễu Tông Trạch bỗng nhiên quay người lại nhìn về phía Long Tuấn Hạo. Thì ra, những lời này, thật sự là từ miệng Long Tuấn Hạo phát ra. Vừa rồi tên thanh niên kia nói Long Tuấn Hạo muốn dẫn người đến đánh nơi này, Liễu Tông Trạch còn cảm thấy Long Tuấn Hạo sẽ không nông nổi đến vậy. Mà bây giờ chính miệng Long Tuấn Hạo nói ra, Liễu Tông Trạch còn có thể nói gì đây?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv