Chương 2732
Mắt nhìn thấy, một trận phong ba, cứ như vậy mà kết thúc.
“Anh Trạch, chúng ta nhận lỗi đi, chúng ta đấu không lại anh ta.” Cao Mỹ Lệ lại bồi thêm một câu.
“Anh bảo em im miệng, có nghe thấy không?” Liễu Tông Trạch vô cùng bực bội, lại hét to một câu với Cao Mỹ Lệ.
Cao Mỹ Lệ trợn tròn mắt, chết lặng nhìn Liễu Tông Trạch, nhỏ giọng nói: “Đây là lần thứ hai trong ngày anh quát em rồi, có phải em không sạch sẽ nữa thì anh có thể đối xử với em như thế nào cũng được không?”
“Là em sai sao? Từ đầu đến cuối đều là em làm sai hay sao? Là em muốn bị anh ta làm bẩn sao?”
“Người muốn nói chuyện cùng anh ta là anh, người muốn uống rượu cũng là anh, sau đó thì sao, em muốn cùng anh đi ra ngoài, anh lại kiên quyết muốn em ở lại trong phòng cùng anh ta.”
“Bây giờ, có chuyện xảy ra rồi, anh lại trách em có đúng không? Đúng, là em đáng trách.”
“Trách em quá tin tưởng anh, cho nên đến cả bạn của anh, anh cũng tin tưởng như vậy.”
“Nếu như đã trách em, vậy thì hậu quả mọi việc cứ đổ hết lên đầu em đi!”
Cao Mỹ Lệ đột nhiên tiến lên trước một bước, cướp lấy một khẩu súng, nhắm chuẩn vào thái dương chuẩn bị bóp cò.
“Mẹ nó, em điên rồi phải không!”
Trong lòng Liễu Tông Trạch vốn dĩ đã rất hổ thẹn, sau khi nghe xong mấy lời này càng áy náy đến cùng cực.
Sau đó, anh vội vàng tiến lên, giơ tay ôm chặt lấy Cao Mỹ Lệ, cướp lấy cây súng.
“Anh sai rồi, cứ để anh gánh chịu mọi hậu quả không được sao? Là anh sai rồi!”
Cao Mỹ Lệ lúc này như biến thành một người khác, không còn vẻ thận trọng, kiêu ngạo như ngày thường nữa, mà giống như một mụ đàn bà chanh chua, ngoa ngoắt.
Mọi việc đã phát triển tới nước này rồi, cô ta đã không còn đường rút lui nữa.
Chỉ có thể dồn hết mọi sức lực để hoàn thành mục đích của mình.
Nhưng, ngay lúc này Liễu Tông Trạch lại không làm gì cả, chỉ im lặng ôm lấy Cao Mỹ Lệ.
Cao Phong nhìn hai người Liễu Tông Trạch một cái, sau đó chậm rãi nhìn về phía mọi người.
“Mọi người muốn lời giải thích sao? Được thôi!”
“Tôi nói giữa tôi và cô ta chẳng có chuyện gì, chắc chắn có nhiều người không tin, nhưng mà, không sao cả.”
“Nội trong ba ngày, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
“Chuyện này mà không giải quyết cho tốt, chúng ta sẽ không đi Đà Nẵng.”
“Nếu như không giải quyết tốt, Cao Phong tôi sẽ thoái vị, giải tán Khối tập đoàn Đế Phong, kể cả Khối tập đoàn Phong Hạo.”
“Chúng ta dễ hợp dễ tan, mỗi người một ngả.”
Câu cuối cùng của Cao Phong vừa nói ra, khiến vô số người trợn tròn mắt.
Không xử lý tốt thì sẽ giải tán Khối tập đoàn Đế Phong và Khối tập đoàn Phong Hạo.
Thật sự phải làm đến vậy sao?
Khối tập đoàn Đế Phong với sản nghiệp vài chục nghìn tỷ, Khối tập đoàn Phong Hạo còn có mấy trăm nghìn tinh binh cường tường.
Những thứ này, Cao Phong có thể dễ dàng nói từ bỏ như vậy sao?
Không một ai tin, bởi vì nếu đổi lại là bọn họ đứng ở vị trí của Cao Phong, dù thế nào cũng quyết không từ bỏ.
Nhưng Cao Phong lại đứng trước mặt bao nhiêu người nói ra câu đảm bảo này, khiến mọi người không thể không tin.
Cho nên, đám người đó, không còn chỗ nào để phản bác, toàn bộ đều cúi hết đầu xuống.
“Giải tán đi.”
Trong mắt Cao Phong lướt qua một tia mệt mỏi, sau đó nhẹ nhàng xua tay, nhắm đến đám người đi thẳng ra ngoài.
“Roạt, roạt!”
Hai bên có đến mấy chục nghìn người, tất cả đều đồng loại tách ra một con đường để Cao Phong đi qua.
Bước chân Cao Phong không nhanh không chậm, bước ra từ hàng chục nghìn người.
Bóng lưng tráng kiện đó in hằn trong mắt của hàng chục nghìn người, mang lại cho người ta cảm giác to lớn vĩ đại.
Cho dù anh đang phải chịu đựng mấy lời mắng chửi vì cướp đi người phụ nữ của anh em mình, nhưng tấm lưng của anh vẫn thẳng tắp như cũ.
Người đứng thẳng, không sợ bóng bị nghiêng.