Chương 2702
“Chúng ta đâu có làm gì đâu.” Vợ của Cao Dật Sơn có chút không phục.
“Ha ha, bà thì biết gì chứ?” Cao Dật Sơn cười lạnh lùng nói: “Nếu như xảy ra chuyện thì chúng ta cho dù có dính một chút thôi cũng đã không xong rồi.”
“Bà đừng nghi ngờ sức mạnh của Khối tập đoàn Đế Phong, bởi vì dám nghi ngờ thì cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Bà phải biết là hơn hai trăm người bao vây ở bất động sản Phong Mai nhưng cuối cùng cũng phải rút hết đấy thôi?”
Cao Dật Sơn càng nói thì trong lòng càng lo lắng, ông ta quay lưng đi vào phòng ngủ.
“Ông làm gì vậy?” Vợ của Cao Dật Sơn vội vàng hỏi.
“Cái thành phố Hà Nội này không ở lâu được nữa, chúng ta phải đi thôi.” Cao Dật Sơn nói.
“Đi đâu chứ, đi rồi thì tiền làm thế nào?” Vợ của Cao Dật Sơn nhanh chóng hỏi.
“Tiền bảo họ chuyển khoản đi, chúng ta phải đi thôi.”
“Hãy nói là đi du lịch một khoảng thời gian, tránh giai đoạn này đã rồi tính.” Cao Dật Sơn mở tủ quần áo ra và bắt đầu thu dọn quần áo.
Vợ của Cao Dật Sơn do dự một chút, cũng gật gật đầu và bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng chính lúc này lại vang lên tiếng chuông cửa.
Hai người ngừng động tác trên tay lại, trong lòng vốn đang lo lắng nay lại càng sợ hãi hơn nữa.
“Ai…ai vậy?” Cao Dật Sơn không dám hít thở, quay qua nhìn “mẹ” của Cao Mỹ Lệ một cái.
“Không biết…hay là Mỹ Lệ lúc đi không đem chìa khóa theo.” Vợ của Cao Dật Sơn cũng hoang mang.
“Đừng sợ, ra xem thử nào.” Cao Dật Sơn ngập ngừng nói.
Vợ của Cao Dật Sơn có chút lo lắng nhưng vẫn đến cửa và hỏi: “Ai vậy?”
“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát thành phố Hà Nội, có một chuyện chúng tôi cần ông bà phối hợp điều tra.” Bên ngoài vang lên một giọng nói nghiêm túc.
Vợ của Cao Dật Sơn hơi ngơ ngác, sau đó nhìn qua mắt mèo quan sát thử.
Quả nhiên lúc này ở ngoài cửa có hai nhân viên mặc trang phục cảnh sát đang đứng đó.
“Mở cửa.” Cao Dật Sơn nói một tiếng.
Vợ của Cao Dật Sơn lúc này mới chậm rãi nắm lấy khóa cửa và mở cửa ra.
“Đồng chí, rốt cuộc là việc gì?”
Vợ của Cao Dật Sơn còn chưa nói xong thì đột nhiên trở nên ngơ ngác.
Hai người mặc đồng phục đứng ngoài cửa lúc này đã biến mất rồi.
Bây giờ ở ngoài cửa là mười mấy thanh niên mặc áo đen dữ tợn đứng đó.
Mười mấy người đứng chặn ngay cửa, sau đó còn đó hai người cầm máy quay tiến hành quay phim.
“Các người…các người đi nhầm chỗ rồi đúng không?” Vợ của Cao Dật Sơn có chút hoảng loạn, nhanh chóng đóng cửa lại.
Bà sợ cái gì? Có tật giật mình hả?” Người thanh niên đứng đầu nói.
Vợ của Cao Dật Sơn ngơ ngác và cúi đầu muốn đóng cửa.
“Lắc cắc!”
Đột nhiên một tiếng vang lên, sau đó cây súng trên tay đã chĩa vào đầu vợ của Cao Dật Sơn.
Cảm nhận thấy sự lạnh lẽo của cây súng và khí thế hừng hực của đám người kia, vợ của Cao Dật Sơn ngơ ngác không biết làm gì.
“Các người…các người làm gì vậy?” Cao Dật Sơn mở to mắt, nhanh chóng quát lên một tiếng.
“Tốt nhất hãy ngoan ngoãn, các người sẽ được an toàn.”
“Không phối hợp thì…” Người thanh niên đứng đầu chậm rãi nói.
“Phối hợp, phối hợp.” Vợ của Cao Dật Sơn vội vã trả lời.
Người thanh niên đứng đầu gật gật đầu rồi thu cây súng lại và đi vào trong nhà.
“Các cậu…các cậu muốn làm gì? Chúng tôi không làm cái gì cả.” Cao Dật Sơn đứng giữa phòng khách và nghiến răng run rẩy.
Người thanh niên đứng đầu nhìn lướt qua một cái, sau đó nói với mười mấy người phía sau: “Hành động!”
Mười mấy người kia không nói gì cả mà lập tức phân tán ra.
Trong đó một người cầm máy quay đi theo những người kia tiến hành rà soát, cả quá trình đều được ghi hình lại.
Một thanh niên khác lại cầm máy quay đặt vào các ngõ ngách trong phòng khách.