Chương 2688
Anh nói rất lâu, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm túc không gì có thể sánh được khiến Vũ Hoàng Lê khiếp sợ tới mức trợn trừng hai mắt, không nói được lời nào.
Tất nhiên là ông ta biết sự uy tín của Cao Phong, chỉ cần anh đã nói thì anh chắc chắn anh sẽ làm.
Với địa vị cao như Cao Phong mà lại đồng ý để tang cho mình, quyết định này…
Cho dù là ai thì cũng không thể không động lòng.
“Cậu Phong, cậu đừng nói như vậy. Vừa rồi là do tôi thất thố. Tôi chân thành xin lỗi cậu.” Vũ Hoàng Lê đứng dậy ngay lập tức, ông ta khom lưng chín mươi độ trước mặt Cao Phong.
“Chủ tịch Lê, ông không cần phải làm như vậy đâu.” Cao Phong vội vàng tiến lên đỡ Vũ Hoàng Lê dậy.
Sau đó hai người họ cùng đi vào phòng họp lớn. Lâm Vạn Quân và đám người Long Chí Minh đã chờ ở đây rất lâu rồi.
Cao Kim Thành, Khúc Đại Minh, Long Tuấn Hạo, Cao Quang Minh và những người khác đều là lực lượng chính trong đợt tiến công đánh Thành phố Đà Nẵng lần này, chính vì thế mà lực lượng khá đông.
“Không đúng, Tông Trạch đâu rồi?”
“Cậu ta lại đi hẹn hò rồi, tên nhãi này đúng là phát điên rồi.” Long Tuấn Hạo gãi gãi cái đầu trọc của mình rồi nói bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Để tôi gọi điện giục cậu ta về.”
“Không cần giục, để lát nữa tôi tự mình đến gặp cậu ta là được.” Cao Phong nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau khi liếc mắt về phía Lâm Vạn Quân một cái thì anh ngồi vào vị trí.
“Binh sĩ Phong Hạo ở bên đó thế nào rồi?” Cao Phong hỏi.
“Anh Phong, bây giờ tất cả binh sĩ đều đã đến nơi, sau đó theo sự sắp xếp của anh thì cứ một trăm người tập hợp thành một đội nhỏ, bây giờ họ đang tập hợp ở vùng ngoại thành rồi. Tổng cộng có năm trăm người chờ anh đến huấn luyện đó.” Long Tuấn Hạo rất hưng phấn, anh ta vừa nói vừa xoa xoa lòng bàn tay.
Trong mắt của anh ta thì đánh đấm mới là chuyện nên làm nhất.
Cao Phong khẽ gật đầu, phân nhỏ đội quân như thế này là do lão Lâm Quân đề xuất.
Mười người một tổ, trăm người một đội.
Cao Phong chỉ cần huấn luyện thật tốt năm trăm tiểu đội trưởng, những tiểu đội trưởng này sẽ phổ biến lại mọi thứ cho đội viên của mình là được. Như vậy cũng dễ dàng cho việc quản lý hơn.
“Lần tiến quân vào Thành phố Đà Nẵng này thì đám người Tuấn Hạo là lực lượng chủ chốt. Nhưng đám người của Chủ tịch Chí Minh thì không cần đi.”
Cao Phong nhìn đám người Long Chí Minh, ngón tay anh khẽ gõ gõ trên mặt bàn rồi nói.
Lần trước đến nhà họ Cao, có thể nói là Cao Phong đã dốc hết toàn bộ những gì mình có ra. Không chỉ dẫn theo binh sĩ Phong Hạo mà còn có tất cả thành viên của Khối Tập đoàn Đế Phong. Mục đích của anh là muốn để cho nhà họ Cao nhìn rõ một chút xem bây giờ lực lượng của Cao Phong đã lớn mạnh tới cỡ nào rồi.
Tất nhiên Cao Phong làm như vậy không phải để khoe khoang mà là anh muốn để đám người nhà họ Cao khiếp sợ, không cần xuất đao mà cũng có thể chế ngự được họ.
Nhưng lần này thì không giống như vậy.
Mục đích của đợt tiến quân lần này vô cùng đơn giản mà lại thô bạo. Chỉ có hai chữ: đánh, giết!
Anh không cần họ sợ hãi, cũng chẳng cần sự đầu hàng nữa. Bởi vì tính mạng của đám người Cao Anh Hạo đã kết thúc thật rồi.
Mà đối với những việc chém chém giết giết này thì tất nhiên là đám người Long Chí Minh không thể giúp được gì, nên không cần dẫn họ đi theo.
“Thế cũng được.” Long Chí Minh có thể đoán được ý nghĩ của Cao Phong nên ông ta chỉ gật đầu một cái.
Những người còn lại cũng không có ý kiến gì cả. Dẫu sao đối với rất nhiều thành viên của Khối Tập đoàn Đế Phong mà nói thì dù có đưa cho họ một khẩu súng thì chưa chắc họ đã biết dùng.
“Cậu Phong, tôi muốn đi.” Đúng lúc đó thì Vũ Hoàng Lê ngẩng đầu lên nhìn về phía Cao Phong.
Cao Phong hơi sững người, anh không hiểu tại sao đột nhiên Vũ Hoàng Lê lại đưa ra yêu cầu như vậy. Vì chuyến đi tới Thành phố Đà Nẵng lần này vô cùng nguy hiểm. Đạn không có mắt, ngay cả Cao Phong cũng không thể bảo đảm được sự an toàn của bản thân.
Vũ Hoàng Lê không có sức mạnh, cũng không biết sử dụng vũ khí hạng nặng, nếu ông ta đi thì chẳng phải đang đặt bản thân vào chỗ chết hay sao? Nên đó là lí do mà Cao Phong muốn từ chối ngay lập tức.
“Cậu Phong, tôi muốn chính miệng hỏi những người nhà họ Cao đó về chuyện liên quan đến Hoàng Minh con trai tôi.” Không đợi Cao Phong mở lời, Vũ Hoàng Lê đã tiếp tục nói.
Câu này của ông ta trực tiếp chặn lại lời nói của Cao Phong.
“Được, vậy ông đi cùng đi…” Cao Phong hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.
Bấy giờ Vũ Hoàng Lê mới gật đầu một cái rồi ngồi xuống, lại cúi đầu không biết đang nghĩ chuyện gì.
Đã quyết định xong xuôi những ai là người đến Thành phố Đà Nẵng nên Lâm Vạn Quân lấy cái hộp cát ra.
“Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến đội quân lạc nhau, tôi sẽ thiết lập cho mọi người một tuyến đường để di chuyển và chọn một điểm tập hợp cuối cùng. Chỉ cần nhớ rõ tuyến đường đi và điểm tập hợp cuối cùng thì cho dù có bị phân tán giữa đường, chúng ta cũng sẽ không sợ làm trễ nải nhiều việc.” Lâm Vạn Quân vừa nói vừa đưa hộp cát ra rồi giải thích cho mọi người.