Thế nhưng anh ta nghĩ mãi mà không rõ, ngoại trừ bản thân mình ra, giám đốc Lưu kia còn có thể tôn kính như vậy với ai được.
Lâm Thiên Hùng ư? Đừng đùa, Lâm Thiên Hùng còn kém xa anh ta.
Không khoa trương khi nói rằng, trong đám người ngồi ở đây, Lê Trọng Việt gần như hiểu rõ mỗi người.
Ngoại trừ Kim Tuyết Ngọc dựa vào nhà họ Kim, điều kiện và địa vị của những gia đình khác đều kém xa nhà anh ta.
Nhưng đây là lần đầu tiên Kim Tuyết Ngọc đến quán bar Long Phi này, sao có thể là khách quý được!
Vì thế, Lê Trọng Việt có thể loại trừ những người này.
Người duy nhất mà Lê Trọng Việt không hiểu rõ, chính là Cao Phong này.
Thế nhưng chỉ dựa vào một kẻ phế vật ăn bám như Cao Phong, cũng muốn được giám đốc Lưu tôn kính ư? Còn được coi là khách quý.
Nói ra chỉ sợ sẽ khiến người ta cười rụng răng.
Lê Trọng Việt cảm thấy, nếu Cao Phong là khách quý của nơi này, anh ta có thể nói mình chính là thái tử.
"Hôm nay thật đúng là được nhờ phúc của anh Lê, chai rượu này để anh Lê là người mở nhé, mọi người không có ý kiến gì chứ?” Lâm Thiên Hùng nhìn qua mọi người xung quanh.
"Chai rượu này là giám đốc Lưu tặng cho anh Lê, chúng tôi đương nhiên không có ý kiến gì, cho dù anh Lê có mang chai rượu này về nhà, chúng tôi cũng không thể nói gì?
"Đúng thế đúng thế, đồ của người ta, người ta đương nhiên có quyền chi phối, chẳng qua nếu có thể uống được một ngụm, chúng tôi cũng rất vui vẻ, ha ha ha!”
Mọi người vây xung quanh Lê Trọng Việt, vui vẻ gọi anh Lê, nghe rất thân thiết.
Chính Lê Trọng Việt cũng đã âm thầm thừa nhận sự thật mình là khách quý, nụ cười trên mặt anh ta vô cùng rực rỡ.
Còn Cao Phong chỉ an tĩnh ngồi ở một bên, giống như bầu không khí ồn ào xung quanh đều không liên quan gì đến anh.
"Cao Phong, nếu như anh có thể bằng một phần ba Lê Trọng Việt, chị tôi sẽ không phải theo anh chịu khổ, hừ!"
Kim Tuyết Ngọc dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép để nhìn Cao Phong, cho dù Cao Phong không nói năng gì, cô ta cũng không muốn buông tha cho Cao Phong.
"Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho chị gái em." Cao Phong nghe thấy lời Kim Tuyết Ngọc nói, anh hơi nhíu mày trả lời.
Việc liên quan đến Kim Tuyết Mai, Cao Phong sẽ không tiếp tục trầm mặc.
"Ha ha ha, anh đừng tưởng rằng, anh từng theo chân bạn mình đến quán bar Long Phi này là rất giỏi, nếu như tôi không đoán sai, nhất định là do người kia mời khách đúng không?” Kim Tuyết Ngọc cười mỉa một tiếng.
Cao Phong dừng một lúc, sau đó khẽ gật đầu.
Nói đến việc này, tối hôm đó, quả thật không phải do Cao Phong tính tiền, về phần là Trương Hàn hay là Vũ Hoàng Minh, chuyện đó đều không liên quan gì đến Cao Phong.
"Thôi đi, chỉ là uống rượu thôi còn muốn người khác phải mời khách, dựa vào đâu mà anh nói mình sẽ mang lại hạnh phúc cho chị gái tôi chứ?” Kim Tuyết Ngọc cười khẩy, sau đó uống rượu, không để ý đến Cao Phong nữa.
Cao Phong vui vẻ tận hưởng yên tĩnh, anh vừa uống nước khoáng, vừa yên tĩnh nghĩ đến chuyện của khu quy hoạch Thành Bắc.
Bên trong quán bar Long Phi.
"Giám đốc, sao rồi, là ngàn chén không say đúng không?”
Nhân viên phục vụ trước đó hỏi.
"Không sai, chính là anh ấy, không thể sai được."
Giám đốc Lưu khẽ gật đầu, vẻ mặt có phần hưng phấn.
"Giám đốc, nếu như anh ấy đã không đồng ý để lộ thân phận, vậy thì không thể mang đến lợi ích cho quán bar của chúng ta được, vì sao anh còn đối xử tốt với anh ấy như thế?"
Nhân viên phục vụ có phần không hiểu.
Dù sao chai rượu Lafite 1982 kia, chính là cấp bậc A, người bình thường, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Cho dù mua được, phần lớn đều là hàng giả.
Nhưng chai rượu này thì khác, chai rượu này là thật, có thể nói là bảo vật của quán bar Long Phi này.
Bọn họ chỉ có hai chai, mỗi chai đều có giá trị rất cao.
Vì muốn lấy lòng Cao Phong, giám đốc Lưu thế mà không chút do dự đưa ra ngoài một chai, anh ta cảm thấy hoàn toàn không cần thiết phải làm như thế.
"Cậu thì biết gì chứ, cậu cho rằng anh Cao kia chỉ đơn giản là tửu lượng tốt thôi à?”
"Nếu như chỉ có tửu lượng tốt, tôi còn phải tặng cho bọn họ một chai Lafite 1982 à?"
Giám đốc Lưu ý tứ sâu xa cười một tiếng, sau đó nhìn nhân viên phục vụ trả lời.
"Vậy sao anh lại làm thế?”
Nhân viên phục vụ càng lúc càng không hiểu.
Giám đốc Lưu trầm mặc một lúc, sau cùng vẫn không giải thích cho nhân viên phục vụ, anh ta chỉ lạnh nhạt nói: "Tóm lại, cậu chỉ cần hiểu một việc, thân phận của anh Cao này tuyệt đối không đơn giản, cho nên chúng ta nhất định phải đối xử một cách tôn kính”
Có một số việc, anh ta cũng không muốn để cho tất cả mọi người đều biết.
“Ồ, được rồi, vậy chúng ta có cần phục vụ riêng cho bàn của anh Cao không?"
Nhân viên phục vụ hỏi.
Nhân viên phục vụ cảm thấy, vì để lại ấn tượng tốt cho Cao Phong, bọn họ nhất định phải phục vụ tốt cho mấy người bạn kia của anh.
"Không cần."
Giám đốc Lưu nghe đến đó thì hơi nhíu mày: “Cậu không nhìn ra à, mấy người ngồi cùng chỗ với anh Cao, hình như không phải là bạn bè của anh Cao."
Nhân viên phục vụ có chút không hiểu ý tứ của giám đốc Lưu, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn anh ta.
“Đối với những người kia, hình như anh Cao không có trao đổi gì, bọn họ uống hay làm gì, đều không để ý đến anh Cao, giống như anh Cao chỉ là một người ngoài mà thôi.”
Giám đốc Lưu đương nhiên có sự từng trải hơn nhân viên phục vụ, nhìn nhận một sự việc nào đó, giám đốc Lưu sẽ càng thêm thấu đáo hơn.
Vì thế đãi ngộ của Cao Phong ở bên kia, anh ta cũng nhìn thấy rõ ràng.
"Mẹ kiếp, đám người này là kẻ ngu à, một người khách quý như anh Cao ngồi chung một chỗ với bọn họ, lại còn bị đối xử lạnh nhạt?”
"Nếu không phải có anh Cao ở đó, bọn họ có thể uống được chai rượu Lafite 1982 kia ư?"
Nhân viên phục vụ nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Hay là, chúng ta trực tiếp đưa phòng khách VIP cho anh Cao, để một mình anh Cao ngồi đó, tức chết bọn họ!”
Giám đốc Lưu nghe thấy thế, anh ta suy nghĩ một lúc, sau cùng vẫn lắc đầu.
"Nếu anh Cao đã làm như thế, nhất định là có nguyên nhân của mình, chúng ta đừng nên can thiệp quá nhiều."
"Cậu ra nói cho tất cả nhân viên phục vụ trong quán bar biết, nếu như anh Cao đưa ra yêu cầu gì, cố gắng làm hài lòng anh ấy, nhưng người khác thì bỏ đi.”
Giám đốc Lưu dặn dò nhân viên phục
"Vâng, tôi lập tức đi làm."
Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu, sau đó lập tức đi ra ngoài.
Trong quán bar, bầu không khí vẫn náo nhiệt như cũ.
Chỗ Cao Phong, đám người Lê Trọng Việt nâng ly chạm cốc rất náo nhiệt.
Lại thêm có chai rượu Lafite 1982 trợ hứng, mọi người càng thêm vui vẻ, ngay cả Kim Tuyết Ngọc cũng uống khá nhiều, gương mặt đỏ ửng.
Đồng thời sau khi biết Lê Trọng Việt là khách quý của quán bar Long Phi, đám người Lâm Thiên Hùng lại càng thêm lãng phí, rượu còn chưa uống hết đã ném đi.
Bọn họ đều nghĩ, dù sao có Lê Trọng Việt ở chỗ này, một lát nữa, chắc gì quán bar Long Phi này đã thu tiền.
"Nhân viên phục vụ đâu, mang rượu lên đây!”
Lâm Thiên Hùng hô to, giọng nói và vẻ mặt kia, thật đúng là rất kiêu ngạo.
Nhân viên phục vụ lập tức đi đến, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn, không nhịn được hơi nhíu mày.
Bởi vì rượu bắn tung tóe trên mặt đất sẽ rất khó dọn dẹp, cho nên người đến quán bar Long Phi đều biết, tất cả những thứ dùng xong đều để lên bàn, như thế mới dễ dọn dẹp.
Nhưng rõ ràng đám người Lâm Thiên Hùng này đã tự coi mình là khách quý, dường như quán bar Long Phi này chính là do bọn họ mở.
"Cậu thất thần ở đó làm gì, khách quý uống rượu xong, không biết miễn phí đưa thêm à?" Lâm Thiên Hùng liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ rồi nói.