Mùa hè dài đằng đẵng kết thúc, võ đường Hách Sơn lại bắt đầu náo nhiệt.
Ngày nhập học, quan chủ sự võ đường tổng kết đơn giản trận đấu lúc trước, động viên các học sinh biểu hiện xuất sắc, nêu điểm yếu chiến lược của các lớp.
Sau đó tuyên bố kết quả trận chiến, đồng thời nhân số các lớp cũng có sự biến động.
Ba người Chu Tiểu Hàm lớp Giáp được Quận chúa Phần Dương chọn, nhập quân tịch Khâm Châu; Hạ Chinh và Tề Tự Nguyên lấy thân phận võ tốt về dưới trướng Tướng Quân Chung Ly Anh, tham gia quân tiên phong Huỳnh Giang. Lớp Giáp chỉ còn mười sáu người.
Quận chúa Phần Dương chọn thêm hai người lớp Ất. Có hai người bởi vì gia đình gặp chuyện, tiếc nuối thôi học, vậy nên lớp Ất còn mười bảy người.
Phần lớn hai mươi học sinh lớp Đinh thuộc tầng lớp cường hào Trung Nguyên tới Lợi Châu tị nạn, căn cơ và thế lực gia tộc nằm ở Trung Nguyên. Bọn họ tới võ đường Hách Sơn cũng vì kế tạm thời. Sau kỳ nghỉ hè, bảy người lớp Đinh được gia tộc an bài, thôi học võ đường Hách Sơn, tới phủ Sóc Nam Vương ở Khâm Châu rèn luyện. Tương lai tân triều thành lập, chiến thắng trở về Hạo kinh, bọn họ sẽ trở thành cốt cán cung đình.
Có tất cả năm lớp, duy chỉ lớp Bính và lớp Mậu không thay đổi. “Một trăm linh một học sinh võ đường khóa đầu tiên” chính thức rơi rớt.
Cảnh còn người mất, không tránh khỏi thương cảm.
Các thiếu nam thiếu nữ vốn được bồi dưỡng trở thành quan tướng, tuyệt không bao giờ yếu đuối ra mặt. Ai cũng ngậm miệng không nói, thời gian trước thế nào thì hiện tại vẫn như cũ.
Mỗi khi nghỉ giữa tiết, toàn viện lại gà bay chó sủa, bốn phía ngập trời tiếng cười đùa hoan hô. Võ kinh, binh pháp các phu tử giảng dạy vẫn không được hoan nghênh, luôn có người gục đầu ngủ trên lớp. Giáo đầu không biết nên khóc hay nên cười, tiếp tục thưởng phạt.
Hết thảy phảng phất giống như trước kia, nhưng ai cũng biết có một số việc thay đổi.
May mắn khóa học võ đường Hách Sơn chỉ kéo dài ba năm. Mùa thu sang năm, những người còn lại kết thúc việc học, đều có tương lai riêng.
Dù thương cảm, cũng chỉ còn một năm cuối mà thôi.
...
Bởi vì là năm cuối, võ đường cắt giảm chương trình võ kinh, binh pháp trên giấy, thiên về thực hành nhiều hơn.
Thực hành lần này khác chia nhỏ bài học hai năm trước. Các giáo đầu cố gắng mô phỏng hoàn cảnh chiến trường cực đoan nhất có thể, ép các học sinh vạch mọi chiến lược và võ nghệ mình biết.
Chiến trường tiền tuyến từ từ phá vỡ cục diện bế tắc. Phàm là người chú ý động tĩnh tiền tuyến đều mơ hồ nhận ra trận phản công cuối cùng trên sông không còn xa, cùng lắm chờ thêm hai, ba năm nữa.
Ai cũng biết đó sẽ là trận chiến kịch liệt nhất hai mươi năm qua, cũng là cái giá phải trả cho hai mươi năm thảm khốc để thoát khỏi cảnh nước mất nhà tan, khôi phục cẩm tú sơn hà.
Để chuẩn bị lực lượng quan tướng mạnh mẽ, có thể đảm đương một phương, cũng để những viên ngọc thô tỏa sáng nhất có thể, võ đường đệ trình các phương pháp, yêu cầu quân phủ giúp đỡ. Các đại quân lui về Lợi Châu dưỡng thương được mời đến Hách Sơn, đấu trí đấu dũng với đám học sinh.
Những người này không giống đám tân binh Quận chúa Phần Dương phái tới. Họ bước ra từ chiến trường khói mù, giẫm đạp máu và lửa, trở thành thanh kiếm sắc bén.
Bọn họ biết rõ kẻ địch trên chiến trường trông như thế nào, cần tướng gì. Đối với đám học sinh non nớt chưa trải sự đời, họ là đá mài dao tốt nhất.
Bọn họ tận tâm bắt chước thói quen chiến đấu của tướng lĩnh Đại Thịnh, không tiếc khuấy đục Hách Sơn gà chó không yên, cố gắng rèn luyện kinh nghiệm thực chiến cho các học sinh trong thời gian ngắn nhất.
Nửa năm rèn luyện trôi qua, đám học sinh trẻ tuổi được hưởng lợi rất nhiều, đồng thời trưởng thành ngoài ý muốn.
Dù là lớp Giáp trước kia giữ thế độc tôn cũng chưa chắc chiến thắng bốn lớp còn lại.
May mắn lớp Giáp có Lệnh Tử Đô thường xuyên đứng đầu bảng, Lâm Thu Hà sát theo sau. Hai vị trí sừng sững không suy, giữ lại chút uy nghiêm cho lớp Giáp.
Lớp Đinh, lớp Mậu không được phu tử xem trọng rục rịch trở mình, chiến tích thăng hạng vượt bậc, nhanh chóng lọt vào mắt các doanh trại.
Hai người đạt thành tích tốt nhất là Kỷ Quân Chính và Kính Tuệ Nghi.
Trên chiến trường mô phỏng, Kỷ Quân Chính ứng biến linh hoạt, suy nghĩ khó lường, nhiều lần lấy ít thắng nhiều, áp dụng vô số kế sách yêu ma quỷ quái không biết nên khóc hay cười, đoạt cờ chiến trong tay các tướng lĩnh kinh nghiệm phong phú. Hắn ta là một trong những tướng tiên phong có khả năng tương lai làm nên chuyện nhất.
Kính Tuệ Nghi hòa nhiều thắng ít, nhưng nàng ấy không liều lĩnh, làm đâu chắc đó, phòng ngự bố trí không lọt một giọt nước, nhờ thái độ bình tĩnh mà dần trổ hết tài năng. Phàm nàng ấy lĩnh quân tuyệt đối không thua trận, các tướng lĩnh đều thán phục nàng ấy là nhân tài phòng thủ hiếm có.
Về phần Mộc Thanh Sương, biểu hiện bình thường, không cao không thấp.
Sau khi Hạ Chinh đi, nàng tập trung hơn trước. Dù xếp hạng tăng cao, nhưng thành tích của nàng không xuất sắc như hai bạn tốt. Quân phủ các châu không tỏ thái độ muốn chiêu mộ nàng.
May mắn nàng không quan tâm người ngoài đối xử thế nào, thậm chí ước gì mọi người không chú ý.
Không phải Đại tiểu thư kiêu ngạo cuồng vọng, xem công danh tiền đồ như cặn bã. Phụ huynh và thân tộc Mộc gia đều hài lòng với kết quả của nàng.
Tuần Hóa Mộc gia an phận ở Lợi Châu mấy trăm năm, một lòng giữ vững non sông nơi đây, không có dã tâm nhúng tay triều đình Trung Nguyên.
Mộc gia tự mình hiểu lấy. Gia tộc nắm giữ quyền lực Lợi Châu, mọi chuyện như cá gặp nước, nhưng Mộc gia không quen đấu đá triều chính, cũng không có căn cơ ở Trung Nguyên. Nếu tham dự cục diện trung tâm, muốn phân một chén canh thành lập tân triều, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Từ nhỏ Mộc Thanh Sương đã được nghe dạy, trong lòng hiểu rõ, vậy nên không chú trọng việc học ở võ đường. Đầu mùa hè đấu đá với Triệu Mân là một trong số những lần hiếm hoi nàng mất bình tĩnh, để lộ mũi nhọn.
May mắn sau chuyện đó, Quận chúa Phần Dương và phủ Sóc Nam Vương vội vàng trấn an học sinh lớp Mậu, không lưu tâm nhà nàng nhiều.
Bây giờ nàng chỉ muốn an ổn trải qua nốt năm cuối ở võ đường, sau đó về nhà tiếp nhận hai mươi vạn minh quân Mộc gia, gánh vác trách nhiệm Đại tiểu thư Mộc gia, phân ưu thay phụ huynh, trở thành Mộc tiểu Tướng quân danh xứng với thực.
Cứ như vậy, những người trẻ tuổi có tính toán riêng cho tiền đồ bản thân, ngày ngày rèn luyện. Họ bước trên con đường của bản thân, từ từ lột xác, nhanh chóng trưởng thành.
...
Nháy mắt đã tới kỳ nghỉ mùa đông giữa tháng mười một, Mộc Thanh Sương quay về Tuần Hóa.
Chạng vạng dùng cơm, đại tẩu Hướng Quân nói: “Cuối tháng mười trong nhà nhận được thư bình an A Chinh gửi từ Thượng Dương Ấp về. Trong thư còn kèm tiền lương nửa năm nay thằng bé kiếm được.”
Bàn tay cầm đũa của Mộc Thanh Sương hơi ngừng lại, một lát sau mới cười nhạt, “Vậy thì tốt.”
“Nửa năm dưới trướng Tướng Quân Chung Ly Anh, thằng bé trải qua rất nhiều chuyện.” Mộc Thanh Diễn liếc muội muội, tiếp lời: “Tham gia bốn chiến dịch, liên tục thăng cấp, hiện tại đã là Thiên phu trưởng.”
“Ồ.” Mộc Thanh Sương cúi đầu, lấy đũa chọc hạt cơm dưới bát.
Mộc Thanh Diễn cười hừ, lại nói: “Chủ sự các châu đều tiếc nuối, nói thằng ranh Hạ Chinh xuống núi quá muộn. Nếu hai, ba năm trước ra tiền tuyến, bằng năng lực của nó, lại thêm danh tiếng Phong Nam Hạ thị, tham gia hai trận đại chiến lúc trước, nhất định hiện tại công danh đầy mình, sánh vai với Tướng Quân Chung Ly Anh.”
Không hiểu sao Mộc Thanh Sương cảm giác lời đại ca có hàm ý, khiến nàng không thoải mái.
Nàng đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, “Đại ca muốn nói gì? Đúng, muội có lòng riêng, nhốt sói con muốn lập công thành chó con, sống chết giữ hắn bên mình, hại hắn bỏ lỡ cơ hội. Chuyện đã lỡ rồi, nếu sau này có người không cam lòng thay hắn, muốn tới nhà ta gây chuyện, đại ca cứ trói muội ra ngoài tạ tội là được!”
Thấy nàng đỏ mắt, Hướng Quân lườm Mộc Thanh Diễn, giẫm mạnh chân hắn ta.
“Huyên Nhi, đại ca muội về nhà tức khắc không còn đầu óc. Người ngoài không biết, chẳng lẽ muội còn không biết? Ở nhà huynh ấy nói năng không biết kiềm chế, căn bản không dùng não, chúng ta không để ý huynh ấy, được không?” Nàng ấy dịu dàng dỗ Mộc Thanh Sương.
Mộc Thanh Diễn cười làm lành với muội muội nhà mình, “Tiểu cô nương nghĩ nhiều làm gì? Huynh sợ muội không biết tình hình A Chinh dạo gần đây, thuận miệng nhắc mà thôi. Ai nói muội có lỗi? Sao muội muội nhà huynh có thể có lỗi? Ai dám nói muội muội nhà ta không đúng, huynh chặt hắn thành bùn!”
Mộc Thanh Sương đỏ mắt, đột nhiên phì cười, “Còn cần huynh chặt? Ai dám nói muội sai, tự muội cầm đao chặt người đó.”
Nửa năm qua nàng không không muốn nghe tin tức liên quan tới Hạ Chinh, bởi vì mỗi lần nghe được nàng đều cảm thấy lo lắng nóng nảy, ngẫm lại mới thấy bản thân không hiểu thấu.
Thấy nàng bình tĩnh, Hướng Quân thả lòng, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, hỏi: “A Chinh gửi thư cho muội, muội muốn đọc không?”
“Tẩu nhận đi.” Mộc Thanh Sương cầm đũa, mỉm cười, “Muội biết huynh ấy không sao là được, không có gì phải xem.”
...
Ăn trưa xong, hai huynh muội Mộc Thanh Sương và Mộc Thanh Diễn tiêu tan hiềm khích, kề vai sát cánh dẫn Mộc Thanh Nghê tới dưới mái đình bẻ đầu băng chơi.
Mộc Thanh Diễn cầm thanh băng bẻ gãy, vụng trộm nhét nửa thanh vào gáy áo Mộc Thanh Nghê. Nhóc con bị lạnh, hoảng hốt kêu la, vừa vun tuyết vừa đuổi theo hắn ta hơn nửa vòng.
Mộc Thanh Sương ra mặt “phán xử”, nhường Mộc Thanh Nghê nhét một thanh băng vào cổ áo Mộc Thanh Diễn, tiểu cô nương vui vẻ cười ha ha.
Chơi đùa xong, Mộc Thanh Nghê ngủ gật, dụi mắt lẩm bẩm.
Mộc Thanh Diễn vẫy nha hoàn sai vặt trong nhà lui xuống, tự mình bế cô bé về phòng. Mộc Thanh Sương đi theo, hai huynh muội nhỏ giọng trò chuyện.
“Huyên Nhi, Hạ Chinh gửi thư bình an, còn nộp tiền lương. Thằng bé lấy lòng chúng ta, muốn chúng ta biết thằng bé nhớ ơn Mộc gia, coi chúng ta như người nhà.” Mộc Thanh Diễn cảm khái thở dài, “Nhưng thằng bé hiện tại không giống ngày xưa, tương lai nhất định bước lên mây xanh. Phục quốc xong thằng bé sẽ như thế nào, ai cũng không nắm chắc. Đến lúc đó địa vị thằng bé khác biệt, có lẽ suy nghĩ và thái độ cũng khác biệt. Có một số việc muội phải buông xuống mới tốt.”
Một Thanh Sương cúi đầu, đá bay hòn đá nhỏ dính sương, “Dạ, muội hiểu. Buông bỏ, không chờ huynh ấy.”
Mộc Thanh Diễn đứng đầu gia tộc, có một số việc không thể nói thẳng với muội muội. Thấy nàng buồn bã, hắn ta vội vàng chuyển đề tài.
Hắn ta cẩn thận đỡ đầu con nhóc trong lòng, bĩu môi: “Muội biết chuyện Sóc Nam Vương muốn kết thân với nhà ta không?”
Mộc Thanh Sương trợn mắt, cầm hai thanh băng gõ keng keng, “Cái gì?! Huynh và đại tẩu thành thân mấy năm, tình cảm khắng khít! Lão già Sóc Nam Vương làm người kiểu gì vậy?”
Hai mươi năm qua, một số danh gia vọng tộc Trung Nguyên tới Lợi Châu tị nạn, mang theo không ít phong tục tiền triều. Trong đó trò “nạp hậu viện” bị người Lợi Châu khinh thường nhất.
Theo truyền thống Lợi Châu, dù danh gia vọng tộc thế nào, khi thành hôn chỉ có một phối ngẫu. Nếu hai người cạn tình, chỉ cần hòa ly (ly hôn) có thể kết thân với người khác, tuyệt không có trò nạp hậu viện.
“Huyên Nhi, ở ngoài đừng nói như vậy. Cục diện hiện tại không giống trước kia. Nếu người có tâm nghe muội bất kính Sóc Nam Vương, chúng ta sẽ phải hứng chịu phong ba.”
Mộc Thanh Diễn mỉm cười dạy dỗ muội muội, nói: “Phụ thân không chỉ có mình huynh. Tại sao nghe người ta nói đề điểm kết thân, muội lại cảm thấy đại ca muội gặp hạn?”
Mộc Thanh Sương nhíu mày ngẫm nghĩ, thanh băng trong tay rơi xuống đất, “Chẳng lẽ người gặp hạn là muội?”
“Không là muội thì là ai?” Mộc Thanh Diễn hả hê, “Sóc Nam Vương nói nửa năm trước tiểu công tử nhà ngài ấy gặp muội ở trận đấu, không đánh không quen, vừa gặp đã nhớ mãi không quên Mộc tiểu thư dũng mãnh hăng hái. Sau khi về phủ Sóc Nam Vương ở Khâm Châu, hắn ta thủ thỉ với Vương phi điện hạ…”
“Dừng! Muội nhổ vào…” Mộc Thanh Sương trở tay bụm miệng Mộc Thanh Diễn, “Huynh đừng làm muội buồn nôn được không? Triệu Mân nát từ trong ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết hắn ta nảy sinh ý xấu. Cha già xấu xa… A, không, anh minh thần võ, còn lâu mới nhìn trúng gã ta.”
Mộc Thanh Diễn cười đồng ý, “Đương nhiên. Cô nương nhà ta tốt nhất, không cần dựa vào dòng họ nhà khác sơn son thiếp vàng. Ai thèm thằng ranh thanh danh hỏng bét.”
“Muội cảm thấy rất có thể Triệu Mân nghĩ ra trò này, muốn Sóc Nam Vương mượn quan hệ thông gia thu phục nhà chúng ta!” Đột nhiên Mộc Thanh Sương bừng tỉnh.
“Nửa năm nay muội muội huynh tiến bộ quá.” Mộc Thanh Diễn vui mừng thở dài, ngẩng đầu nhìn mây mù đằng xa, “Với cục diện hiện tại, Sóc Nam Vương xưng Đế là chuyện sớm hay muộn. Phiên vương và cường hào dấy binh dày xéo đất nước là vết xe đổ, đương nhiên ngài ấy sẽ phòng ngừa chu đáo.”
Lợi Châu cách xa Trung Nguyên, dễ thủ khó công. Mộc gia nắm giữ danh sách quân doanh Lợi Châu, có hai mươi vạn binh lính Mộc gia, còn cả ám vệ với chiến lực và nhân số không tưởng. Dù ai cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Bởi vì Lợi Châu xa xôi, dân chúng Lợi Châu không nhúng tay vào Trung Nguyên. Trong mắt các thế lực tiền triều, đây là chốn hoang vu, người dân lỗ mãng. Không ai để nó vào mắt.
Nhưng hai mươi năm qua Lợi Châu trở thành hậu phương lớn nhất, muốn binh có binh, muốn lương có lương, có thể thu nhận lưu dân và người tị nạn. Thế lực khắp nơi tự cao tự đại thế nào cũng hiểu tuyệt không thể khinh thường Lợi Châu.
Mộc Thanh Diễn đổi tay, cẩn thận bế Mộc Thanh Nghê đang say ngủ, nói nhỏ: “Mấy năm tới phủ Sóc Nam Vương sẽ toàn lực đánh tan binh quyền trong tay Mộc gia, chỉ e quân Lợi Châu và quân đội Mộc gia sẽ gặp chuyện. Phụ thân đã đáp ứng yêu cầu khác của Sóc Nam Vương, đầu xuân năm sau sẽ an bài quân Lợi Châu và quân đội riêng của Mộc gia chi viện quân tiền tuyến.”
Mộc Võ Đại từ chối yêu cầu kết thông gia của Sóc Nam Vương, nhưng không thể từ chối yêu cầu xuất binh. Một khi phủ Sóc Nam Vương cho rằng Mộc gia có ý đồ xấu, chờ tân triều thành lập, Mộc gia sẽ trở thành chim đầu đàn bị chèn ép.
“Đại ca yên tâm, muội mang hai mươi vạn phủ binh ra được thì mang về được.” Mộc Thanh Sương trịnh trọng đáp.
Mộc Thanh Diễn nhìn nàng, “Ai nói huynh giao phủ binh cho muội?”
“Hả?” Mộc Thanh Sương trợn mắt. Từ nhỏ đến lớn, gia tộc luôn tâm niệm giao hai mươi vạn quân cho nàng.
“Hai phủ binh trong nhà chia đều cho từng người.” Mộc Thanh Diễn nói: “Muội thông thạo núi rừng, ám vệ binh giao cho muội mới phù hợp. Rất nhiều chiến dịch tiền tuyến giao đấu ở bình nguyên, chính diện đối đầu, liều mạng chém giết, không hợp với sở trường của muội.”
“Chó má!” Mộc Thanh Sương bật thốt: “Mọi người cảm thấy tiền tuyến hung hiểm, muốn che chở muội! Muội không phải búp bê! Mộc tiểu Tướng quân gánh được quân kỳ Mộc gia, không cần huynh lấy mạng đổi thay muội!”
Mộc Thanh Diễn phì cười nhìn muội muội tức giận giậm chân, “Muội nghĩ hay thật, ai muốn đổi mạng thay muội? Đây là quyết định huynh và phụ thân, phụ tá gia thần cân nhắc hơn nửa năm. Từ nhỏ muội vào rừng nhiều hơn huynh, nhắm mắt cũng có thể thành thạo ra vào địa đạo Kim Phượng Đài. Muội là người hiểu rõ nhất địa đạo Kim Phượng Đài quan trọng nhường nào. Huyên Nhi, trách nhiệm của muội vô cùng to lớn.”
Mấy trăm năm qua, Mộc gia dựa vào địa đạo Kim Phượng Đài sớm bị mọi người lãng quên huyết chiến với đại quân quỷ tóc đỏ, lấy ít thắng nhiều, mai táng kẻ xâm nhập trong thâm sơn cùng cốc, bảo vệ Lợi Châu an bình mấy trăm năm.
Mộc Võ Đại và Mộc Thanh Diễn nhường trọng trách quan trọng cho Mộc Thanh Sương, tuy một phần không muốn nàng mạo hiểm nơi tiền tuyến, nhưng cũng thật sự cảm thấy nàng thích hợp tác chiến trong rừng hơn Mộc Thanh Diễn.
Mộc Thanh Sương trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi. Chuyện này cũng tốt. Nếu muội mang binh tới Trung Nguyên, không tránh khỏi liên hệ với phủ Sóc Nam Vương, như vậy rất xấu hổ.”
“Thật ra Sóc Nam Vương phi yêu thương Triệu Mân, không chừng tương lai hắn ta sẽ thành Thái Tử.” Mộc Thanh Diễn chớp mắt, nở nụ cười quái dị: “Muội suy nghĩ thử xem?”
“Mộc Thanh Diễn, thanh tỉnh! Chúng ta là huynh muội ruột thịt máu mủ tình thâm! Khuyến khích muội vì cái danh Thái Tử phi thành thân với kẻ cặn bã, lương tâm của huynh không đau sao?” Mộc Thanh Sương cười huých bả vai hắn ta.
Mộc Thanh Nghê bị đánh thức, ngẩng đầu trợn mắt nhìn hai người một lát, đột nhiên hít sâu một hơi, hô to với Mộc Thanh Diễn, “Mộc Thanh Diễn, thanh tỉnh!”
Cô bé không biết gì hết, chỉ biết rống giống Thanh Sương tỷ là được.
Mộc Thanh Diễn tức giận bóp mũi cô bé, “Ranh con, uổng công huynh ôm muội nửa ngày! Đến cả tên Đại ca cũng dám kêu?!”
“Thanh Sương tỷ cho muội gọi, muội gọi.” Mộc Thanh Nghê ngáp một cái, lại dựa đầu vào hõm vai Mộc Thanh Diễn.
Mộc Thanh Diễn vỗ nhẹ cô bé, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu hỏi Mộc Thanh Sương, “Đúng rồi, muội quen Lệnh Tử Đô lớp bên đúng không?”
“Quan hệ bình thường, xem như bạn tốt, không thân mật.” Mộc Thanh Sương thấy hắn ta nghiêm túc, nào còn cười đùa, thành thật đáp.
Mộc Thanh Diễn gật đầu, lại hỏi: “Nửa năm qua võ đường tập huấn, hai người có qua lại không? Nhân phẩm hắn ta thế nào?”
“Chiến đấu hai lần. Một lần hắn làm phó tướng của muội, một lần muội làm phó tướng của hắn. Hai bên khá dễ chịu, nếu ý kiến không hợp đều dễ dàng thương lượng, chưa tới mức cãi nhau. Về phần nhân phẩm… muội thấy hắn cũng được.” Mộc Thanh Sương tròn mắt, “Đại ca muốn dùng hắn?”
“Ừ, đầu xuân năm sau huynh tới võ đường chọn hắn ta làm quan tướng. Nếu hắn ta chịu đồng ý, vậy trọng dụng hắn ta, cùng nhau sát cánh với muội.” Mộc Thanh Diễn phân tích: “Cha nói tương lai lão hồ ly Triệu Thành Minh sẽ tìm đủ mọi cách để chúng ta giao nộp Lợi Châu. Đến lúc đó cần có người thay thế muội chỉ đạo động tĩnh bên ngoài.”
Hiện tại Lệnh Tử Đô là học sinh đầu bảng võ đường Hách Sơn, không cần bàn nhiều về năng lực. Phụ tử Mộc gia đã sớm để ý hắn ta.
“Vâng, cũng tốt. Không phải cùng cha và huynh tới Trung Nguyên, ở đây có thể thoải mái gây chuyện, lên núi giết quỷ tóc đỏ, coi như nhiệm vụ của muội xong.” Mộc Thanh Sương khoát tay cười lớn.
Mộc Thanh Diễn dùng mũi chân đá mũi chân nàng, “Muội trông mong muội tốt hơn chút được không? Kế hoạch chỉ để đề phòng, nói hươu nói vượn rủi ro cái gì.”
...
Đầu xuân, học sinh khóa mới nhập học giảng đường. Đám học sinh khóa đầu tiên cũng rục rịch chuẩn bị tiền đồ bản thân, kết thúc việc học, bước lên hành trình vinh quang nhưng gian nguy.
Đích thân Sóc Nam Vương Triệu Thành Minh chọn Kỷ Quân Chính và Kính Tuệ Nghi tới quân Khâm Châu. Lệnh Tử Đô từ chối lời mời của Triệu Nhứ, nhận lời mời của Mộc Thanh Diễn gia nhập quân Lợi Châu.
Mộc Thanh Sương không giống bọn họ kết thúc sớm việc học, an phận nán lại đến mùa thu. Nàng là một trong số hiếm hoi một trăm linh một người ở lại Hách Sơn đúng ba năm.
Được Ấn Tòng Kha ủy thác, nàng liên tục dẫn đồng bạn mô phỏng chiến đấu với học sinh khóa mới, làm đá mài dao đầu tiên cho bọn họ.
Vào thu, đám Mộc Thanh Sương chính thức thông qua kỳ thi, hoàn thành việc học ở võ đường Hách Sơn, tạm biệt sư trưởng, đều có tương lai riêng.
Tương lai sẽ có vài người trong số họ có cơ hội sánh vai cầm thường, đối địch kẻ thù; mà có ít người đời này sẽ không bao giờ gặp lại.
Đêm trước khi đi, học sinh khóa đầu tiên chỉ còn chưa đến năm mươi người. Bọn họ không phân biệt lớp Giáp Ất Bính Đinh Mậu, cũng mặc kệ quan hệ thân hay không thân, mọi người ngồi vây quanh bên bờ sông, uống rượu suốt đêm, ầm ĩ hát vang.
Bọn họ nâng ly với trăng, cùng hát “Đuổi quân thù, phục giang sơn; chí khí quốc gia trong lòng thiếu niên”.
Bọn họ ước nguyện dưới trăng trong núi, sông trong rừng, tưởng tượng tương lai sau này.
Bọn họ cao giọng thề giữa đêm thu, cùng nhau nâng đao xông vào loạn thế, dùng nhiệt huyết thiếu niên mở ra quốc thái dân an, vạn thế thái bình.
Bọn họ ôm đầu khóc rống, trịnh trọng động viên lẫn nhau “Đánh đâu thắng đó, sống lâu trăm tuổi”.
Đây là lần cuối cùng bọn họ mặc sức vô tư, đây là thời niên thiếu sau cùng của họ.
Chờ đến bình minh, bọn họ trưởng thành.
Không biết năm nào gặp lại, có lẽ khi đó mọi người không còn nhận ra nhau.
Thế nhưng chỉ cần có thể cùng nhau còn sống, chứng kiến thịnh thế phồn hoa, pháo hoa hồng trần, đó chính là thứ bọn họ muốn, tương lai tốt đẹp nhất.