Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 937: Chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc



Sân vườn ngập tràn một bầu không khí chết chóc. Tất cả mọi người đều nín thở.

Ngay lúc mọi người cho rằng Lý Dục Thần chắc chắn sẽ chết, thì đột nhiên Lý Dục Thần ra tay, nắm lấy năm đấm của Tiêu Ngôn, nhẹ nhàng vung lên.

Chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc, cánh tay của Tiêu Ngôn mềm nhũn xuống.

Lúc Lý Dục Thần buông tay, tiện tay tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón út của Tiêu Ngôn.

Chiếc nhãn bốc lên một làn khói xanh, bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh.

Lý Dục Thần dùng ngón tay bấm quyết, chỉ vào hư không, đám khói xanh kia như bị trói buộc, giằng co trái phải nhưng không thể thoát ra.

Khói xanh dần dần ngưng tụ thành một hình dạng nửa người nửa ảo, lơ lửng giữa không trung.

Lý Dục Thần cười lạnh: “Tôi nói sao cậu ta lại kỳ quặc như vậy, hóa ra trong nhẫn giấu một lão giài”

“Mày là ai? Tao không thù không oán với mày, vì sao hãm hại tao tu luyện?”, hồn phách ngưng tụ từ khói xanh truyền ra một đạo thần niệm.

“Mượn lô đỉnh của người khác, xâm phạm nguyên thần, tà ma ngoại đạo, cũng dám nói tu hành!”

Lý Dục Thần nói xong, đầu ngón tay bắn ra một đạo cương khí, bắn vào. trong làn khói xanh.

Làn khói xanh kia, trong nháy mắt liền tan biến không còn dấu vết.

Hầu hết mọi người trong sân đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết Tiêu Ngôn một chiêu đánh bại Tiêu Minh Hạc, mà Lý Dục Thần một chiêu đánh bại Tiêu Ngôn.

Lúc này, Tiêu Ngôn đang đau đớn ngồi trên mặt đất.

Cánh tay của anh ta, do cú hất của Lý Dục Thần ban nấy, xương cốt vỡ nát, gân mạch đứt đoạn.

Nhưng nghiêm trọng hơn, là chiếc nhẫn của hắn bị Lý Dục Thần tháo xuống, sau khi yêu hồn tu luyện bằng huyết mạch của anh ta thoát đi, chân khí trong cơ thể anh ta bị rút cạn.

Mọi người không nhìn ra, nhưng Tiêu Minh Hạc nhìn ra. Tuy ông ta không nghe thấy sự giao tiếp bằng thần thức giữa Lý Dục Thần và hồn ma khói xanh kia, nhưng cũng đoán được đại khái.

“Cậu Lý...”, Tiêu Minh Hạc cố nén đau đớn, cúi người cảm ơn: “Lần này, tôi lại nợ cậu một mạng!”

Lý Dục Thần điểm huyệt vài chỗ trên người Tiêu Minh Hạc, nói: “Lời khách sáo không cần nói, về nhà giúp tôi hỏi thăm ông cụ. Cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn, nếu tôi không cắt đứt gân mạch cánh tay của cháu ông, một khi yêu hồn bất chấp tất cả chiếm lấy thân xác của cậu ta, cậu ta sẽ không thể sống nổi:

Tiêu Minh Hạc nhìn Tiêu Ngôn một cái, biết rằng đứa bé này là tự chuốc lấy họa. Hơn nữa ông ta cuối cùng cũng đã hiểu ra, lúc nhỏ Tiêu Ngôn không phải là đặc biệt thông minh, bố ông còn từng nói, đứa bé này tư chất và khả năng lĩnh hội đều bình thường, không thích hợp luyện võ, sau này không biết vì sao, đột nhiên trở thành thiên tài ngàn năm khó gặp, tu vi tăng tiến vùn vụt, nguyên nhân là do đây.

Nếu không phải Lý Dục Thần, mặc cho nó phát triển, tương lai không nói đến Tiêu Ngôn, chính là cả nhà họ Tiêu, đều có khả năng bị chôn vùi trong tay con ma này.

“Cậu Lý, cậu đã cứu nhà họ Tiêu, tôi thật không biết nên cảm ơn cậu như thế nào!”, Tiêu Minh Hạc nói.

“Cảm ơn thì không cần thiết, tốt nhất là ông nên về điều tra kỹ càng ngưồn gốc của chiếc nhẫn này”, Lý Dục Thần nói, rồi ném chiếc nhẫn trong tay cho Tiêu Minh Hạc.

“Được, tôi nhất định sẽ điều tra thật kỹ, tra được sẽ báo cáo với cậu”, Tiêu Minh Hạc nhận lấy nhẫn, kéo Tiêu Ngôn, người mềm nhữn như mất trí: “Vậy tôi Xin cáo từ.”

Dứt lời, ông ta cõng Tiêu Ngôn rời khỏi câu lạc bộ Dao Quang.

Còn lại nửa số đệ tử hào môn ở thủ đô, ngơ ngác đứng đó, không biết nên làm gì.

Lý Dục Thần nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nhẹ, nói:

“Hôm nay đến cũng khá đông người nhỉ, chắc là nhiều người không quen biết tôi, vậy nhân đây chúng ta cùng làm quen. Tôi tên là Lý Dục Thần, quê gốc ở

thủ đô, lớn lên ở Nam Giang.”

Anh dừng lại một chút, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của mọi người.

“Nhà họ Lý chúng tôi, chúng tôi đã rời xa thủ đô nhiều năm, những người lớn tuổi trong số các vị có lế biết, còn những người trẻ tuổi cũng nên nghe qua. Nếu chưa từng nghe, có lẽ là do cha mẹ của các vị đã quên. Vậy thì, từ hôm nay trở đi, nhờ các vị về nhà nhắc nhở mọi người, nói với họ rằng, nhà họ Lý đã trở lại!”

“Tôi biết, khi nhà họ Lý trở về, sẽ có kẻ không thể ngủ yên giấc. Nhưng các người cứ yên tâm, nhà họ Lý không phải là cường quyền. Nguyên tắc của Lý Dục Thần tôi, là ai không động đến tôi, tôi cũng không động đến ai. Nhưng nếu có

người động đến tôi...”

Giọng anh bỗng cao vút: “Tôi sẽ đánh cho người đó đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không dám động đến tôi nữa!”

Lời vừa dứt, cả sân viện chìm trong im lặng. Lũ công tử nhà giàu nín thở, không dám ho he, sợ bị Lý Dục Thần coi là kẻ “động” đến anh.

Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn trời xanh. Lúc này, trong lòng anh ẩn chứa một sức mạnh đang cuộn trào. Anh không biết sức mạnh này đến từ đâu.

Ban đầu, anh tưởng rằng đó là huyết mạch Thiên Ma ẩn sâu trong cơ thể, nhưng rồi anh lại nhận ra không hoàn toàn là vậy.

Dường như ẩn sâu bên trong còn có một nguồn sức mạnh khác.

Chính nguồn sức mạnh đó đã áp chế sức mạnh của Thiên Ma, nhưng đồng thời lại hòa quyện vào nhau.

“Người ta thường nói thủ đô phồn hoa, nơi tập trung của các gia tộc quyền quý, anh hùng hào kiệt không thiếu.”

Lòng Lý Dục Thần dâng lên một cỗ khí phách phi thường, cuồn cuộn như sóng lớn.

“Nếu trên đời này có hào môn, chỉ nên do tôi một tay tạo dựng. Nếu trên đời này có thế gia, cũng nhất định phải lấy họ của tôi truyền lại cho đời saul”


Thậm chí có khả năng, nhà họ Lý mới sẽ còn hùng mạnh và đáng sợ hơn cả trước đây!

Ngay lúc mọi người đang ngây người nhìn theo bóng lưng của Lý Dục Thần, thì Âu Dương Sân, người đã bị lãng quên từ lâu, đột nhiên giơ súng lên, nhắm vào

Lý Dục Thần và gào thét điên cưồng:

“Tao phải giết mày! Báo thù cho Tĩnh nhi!”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv