Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 916: Nhị sư huynh?



Lý Dục Thần kinh hãi. Đại sư huynh Lưu Sùng Tuấn đã là ngt nổi bật trong đám sư huynh đệ rồi, hơn nữa ở trên thiên lộ còn x có lợi thế, thế mà lại bị một phân thân của Minh Vương đánh bại

Vậy Minh Vương sẽ kinh khủng đến cỡ nào?

"Đại sư huynh thua, nhưng mà cũng may là nhị sư huynh đã Vấn Tình nói.

" ", Lý Dục Thần hơi sững sờ.

Trong mười ba năm ở Thiên Đô, anh chưa từng gặp nhị sư h cũng rất ít khi nghe người ta nhắc đến. Anh chỉ từng nhìn thấy tr: các đệ tử của Thiên Đô, anh nhớ nhị sư huynh tên là Liệt Thừa P

Anh còn cho rằng nhị sư huynh đã chết. Đệ tử Huyền Môn Ð hoặc là bỏ mình lúc trảm yêu trừ ma, đều là những chuyện rất bì

"Đúng, nhị sư huynh!", lúc Hướng Vấn Tình nói đến nhị sư hu cùng hưng phấn: 'May mắn mà lúc ấy nhị sư huynh đã dạo chơi tiêu diệt phân thân của Minh Vương!"

"Một kiếm?", Lý Dục Thần không ngừng líu lưỡi: "Nhị sư huyr ư?

"Đương nhiên rồi, nhị sư huynh là một thiên tài, là thiên tài gi cả sư huynh đệ chúng ta. Sư phụ còn từng nói không còn gì có † nữa, cho nên để huynh ấy đi vân du tứ hải, tự mình đi ngộ đạo".

Hướng Vấn Tình nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, cười khan tiếng, nói: "Nhưng mà bây giờ, tiểu sư đệ mới hai mươi tuổi đã Ð. Thiên, sư phụ cũng nói đệ là người đầu tiên trong vòng năm trăn nghĩ, ngoại trừ kiếm thuật ra, sau này thành tựu của đệ chắc chỉ thua kém nhị sư huynh".

"Vậy sau đó nhị sư huynh đã đi đâu? Vì sao đệ chưa bao giè ấy?', Lý Dục Thần hỏi.

Hướng Vấn Tình trầm mặc một lúc mới nói: "Sau khi nhị sư l phân thân của Minh Vương đã cầm kiếm rời đi, chỉ nói là một mì Trầm Quang tìm kiếm chân thân của Minh Vương. Hai mươi năn không có tin tức gì..."

Hướng Vấn Tình không nói rõ, Lý Dục Thần lại hiểu, chắc hải đã dữ nhiều lành ít.

"Hai mươi năm, sư phụ không đi tìm sao?”

“Đã đi tìm, hơn mười năm trước, sư phụ xuống núi chính là ở huynh. Kết quả không tìm được nhị sư huynh, lại ôm đệ về", Hưó dài: "Haiz, thiếu mất nhị sư huynh, lại có thêm một tiểu sư đệ nhị đều là thiên tài, đây cũng là ý trời đi!"

"Có lẽ nhị sư huynh còn sống thì sao!", Lý Dục Thần nói. "Hi vọng như thế đi”, Hướng Vãn Tình thở dài.

"Biển Trầm Quang..., Lý Dục Thần lẩm bẩm đọc cái tên này, Minh Quỷ kia: "Sư tỷ, tỷ có biết biển Trầm Quang ở đâu không?”

"Biển Trầm Quang thuộc về một bộ phận của Minh giới, từ tÌ †a vốn dĩ có hai con đường để đến đó', Hướng Vấn Tình nói: "Mộ Nhược Thủy ra Côn Luân, quấn quanh núi Bất Chu, thông ra thế.

"Biển Trầm Quang thuộc về một bộ phận của Minh giới, từ thế giới của chúng †a vốn dĩ có hai con đường để đến đó', Hướng Vãn Tình nói: "Một là Nhược Thủy. Nhược Thủy ra Côn Luân, quấn quanh núi Bất Chu, thông ra thế giới biển, tương thông với ba ngàn thế giới bên ngoài. Nhưng từ sau trận chiến Thượng Cổ Thần Ma, núi Bất Chu đã đứt, Nhược Thủy cũng theo đó mà cạn nước".

"Con đường thứ hai thì sao?"

"Con đường thứ hai là vào Hoàng Tuyền, đi qua mười tám Âm Sơn, nhân gian gọi là mười tám tầng Địa Ngục, có thể đi tới Minh giới. Mười tám tầng Địa Ngục chính là mười tám tầng thế giới nhỏ, mỗi một giới đều có một Chủ Thần. Muốn thông qua mười tám tầng Địa Ngục khó như lên trời".

"Không có con đường nào khác ư?" Lý Dục Thần cảm thấy rất kỳ quái, nghe có vẻ hai con đường này đều không thể đi được, nhưng nếu đã không làm được, vậy phân thân của Minh Vương ra

ngoài kiểu gì? Nhị sư huynh lại xuống dưới đó như thế nào?

"Theo tỷ được biết là không cớ, Hướng Vẫn Tình nói: "Nhưng mà ai biết được, đó đều là truyền thuyết. Có lẽ nhị sư huynh và sư phụ biết thì sao".

Lý Dục Thần cảm thấy nhất định còn có con đường khác.

Minh Vương có lẽ có thực lực cường đại, có thể thông qua mười tám tầng Địa Ngục, nhưng phân thân Minh Phó đi ra khỏi biển Trầm Quang như thế nào?

Dù sao cũng không đến mức phân thân của Minh Phó vẫn luôn du đãng trên thế gian đi?

Anh lại hàn huyên vài câu cùng Hướng Vấn Tình, cũng hỏi không ra quá nhiều điều hữu dụng, sau đó liền cúp điện thoại.

Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, cũng càng ngày càng liên quan ra rộng hơn.

Hai mươi năm trước, Minh Vương lên núi, Thiên Đô xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể để ý tới chuyện ở thủ đô được rồi.

Thế nhưng thời gian Minh Vương lên núi cũng quá đúng lúc đi, còn có năng lượng kiếm trận Vạn Tiên bảo vệ ngoài thế giới ba động nữa.

Nếu như những điều này đều có liên quan đến việc nhà họ Lý ở thủ đô bị diệt môn, như vậy phía sau chuyện này nhất định còn ẩn giấu bí mật không thể để ai biết nào nữa.

Lý Dục Thần biết chỉ sợ không thể phá giải được bí ẩn này ngay được, bởi vì liên luy quá rộng quá sâu, chỉ bằng thực lực của anh, sẽ không có cách nào tiếp

tục được rất nhiều chuyện.

Ít nhất cũng phải mạnh như nhị sư huynh, dám một mình đến biển Trâm Quang, mới có thể tra được.

Nhưng mà cũng may là anh đã năm giữ rất nhiều manh mối.

Lý Dục Thần nhớ tới Lâm Thượng Nghĩa từng nói với anh một câu: “Tìm không thấy hung thủ, thì cứ để hung thủ tới tìm mình”.

Đây cũng là một trong những mục đích mà anh vẫn luôn cố gắng phục hưng lại nhà họ Lý, để những người sợ hãi nhà họ Lý tồn tại tự mình nhảy ra.

Bây giờ việc phục hưng lại nhà họ Lý đã ở trong tầm tay.

Chuyện ở Bắc Mỹ đã giao cho Vương Sùng Tiên.

Kim Tam Mộc là sư đệ của anh, khi đó Adam của Trung Phu Quan đến Bạch Vân Quan cầu cứu, chắc chắn anh phải nhúng tay vào việc này.

'Vương Sùng Tiên đã vào Tiên Thiên, kiếm pháp Trường Xuân vô cùng thần kỳ, đến đi Bắc Mỹ có Hồng Môn để ý đến, hẳn là có thể ứng phó được.

Dù sao chẳng bao lâu nữa Hướng sư tỷ cũng sẽ đến đó thôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv